Vi Sư Phụ

Chương 37

Tang Lạc mơ mơ màng màng cảm thấy toàn thân lạnh run, thấy răng mình hình như đang run lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng cố gắng mở mắt, Tang Lạc nhìn thấy chiếc cằm nhọn của sư phụ ở ngay trước mắt.

Sư phụ ôm lấy nàng đang ngự kiếm phi hành, theo phía sau họ là một đàn điểu yêu với bộ lông trắng tinh. Chiếc mỏ đen sắc nhọn của loài chim này có độc, chúng hoạt động theo bầy đàn, là loài rất nguy hiểm ở hoang giới.

Bởi vì Phó Thanh Viễn luôn cẩn thận nên dù hai sư đồ họ đã từng nhìn thấy loại yêu thú này kiếm ăn theo bầy đàn,ư nhưng vẫn chưa đối đầu với chúng lần nào, lần này chắc vì một lý do xui xẻo nào đó, bị lũ điểu yêu này bắt gặp. Từng chứng kiến những cuộc tấn công không ngừng nghỉ của lũ yêu thú đối với con mồi ở hoang giới, Phó Thanh Viễn không thể không lấy hết tâm trí của mình chú ý đến động tĩnh của lũ điểu yêu đang đuổi theo sau lưng họ.

“Sư phụ… ”

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ trong vòng tay, Phó Thanh Viễn đưa tay lên chạm vào gò má của đồ đệ, thấy vẫn lạnh như băng, trong lòng không khỏi suy sụp.

Họ đến hoang giới gần ba tháng mà không gặp vấn đề gì lớn, nhưng bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, cả người đồ đệ đột nhiên trở nên lạnh băng, gọi thế nào cũng không dậy. Lúc này họ còn bị lũ điểu yêu tấn công, chàng chỉ còn cách vội vàng bế đồ đệ đang bất tỉnh để chạy trốn khỏi lũ điểu yêu đang săn mồi.

Phó Thanh Viễn nghe thấy tiếng gió sau lưng, thanh kiếm Thanh Dương dưới chân đột nhiên sà xuống, tránh được móng vuốt của một con điểu yêu. Lần sà xuống này, chàng nhìn thấy một bóng đen che phủ cả bầu trời đang sà xuống chỗ chàng.

Phó Thanh Viễn thần sắc bất động, ôm chặt lấy đồ đệ trước ngực vừa mới tỉnh dậy, nhẹ nhàng nói: “Ngủ thêm chút nữa.” Sau đó chàng nhìn vào một khu rừng đen xám mục nát chỉ còn lại những thân cây cách đó không xa, ánh mắt chàng lóe lên một tia hi vọng.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trên người đồ đệ trong vòng tay mình, Phó Thanh Viễn không thể trì hoãn được nữa, điều khiển kiếm Thanh Dương đi vào khu rừng đầy vẻ chết chóc.

Bởi vì kích thước khổng lồ của lũ điểu yêu đó nên chúng bay lượn ở độ chỗ thấp trên khu rừng mục nát một lúc, sau một vài tiếng gọi lanh lảnh, chúng bắt đầu dò xét hạ cánh xuống khu rừng. Những đôi cánh to lớn màu trắng sà xuống làm đổ vô số thân cây vốn đã mục nát chỉ còn lại gốc, tạo ra những tiếng sụp đổ ầm ầm và làm một đám khói lớn bốc lên trong khu rừng đen xám.

Ôm lấy đồ đệ đi xuyên trong khu rừng, Phó Thanh Viễn nhận thấy tiếng động ngày càng đến gần phía sau chàng, song chàng vẫn duy trì tốc độ nhanh nhất nhẹ nhàng xuyên qua các cành cây.

Thị lực của loài chim này thật ra không tốt, khu rừng này bị bao phủ bởi nhiều tầng cây cối mục nát màu đen và bùn đất, luôn có một lớp sương mù màu đen, hơn nữa thân hình chàng cũng tương đối nhỏ nên có thể ẩn mình tốt hơn.

Tang Lạc được Phó Thanh Viễn ôm chặt trong vòng tay, tâm trạng lúc này đang rất hỗn loạn, không có một chút sức lực. Nép mình vào trong lòng của sư phụ, thỉnh thoảng nhìn vào ống tay áo chàng bay phất lên, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không tự chủ được mà ngủ thϊếp đi.

“Rầm!” Lũ điểu yêu đó gây ra tiếng động làm một con yêu thú khác trong rừng chú ý. Phó Thanh Viễn đang đạp trên một cành cây, chợt nhìn thấy phần đất cách đó không xa đột nhiên động đậy, tiếng gầm thét đó làm gãy cành cây dưới chân chàng.

Phó Thanh Viễn liền nấp sau một khúc gỗ mục nát, sau đó nhìn vào con yêu thú đứng dậy mà lúc đầu chàng nhìn nhầm là một ngọn đồi nhỏ màu đen. Con yêu thú đứng trong khu rừng, biến những cây cối cao to thành những ngọn cỏ nhỏ.

Có lẽ con yêu thú lớn đang ngủ say trong khu rừng đã bị đánh thức bởi tiếng động của lũ điểu yêu, nên nó giận dữ phát ra những tiếng rống chói tai. Phó Thanh Viễn đứng gần đó cau mày, theo bản năng chàng che lấy tai của đồ đệ trong vòng tay của mình.

Con yêu thú trước mặt có kích thước khổng lồ như một con gấu, lũ điểu yêu màu trắng đó cũng trở nên nhỏ bé. Nó vung bàn tay một cái, đánh rơi vài con điểu yêu.

Yêu thú gấu khổng lồ màu xám đen đứng đó không nhúc nhích, hai bàn tay có móng vuốt sắc bén vừa vung vừa vỗ vào lũ điểu yêu, trên trời đột nhiên xuất hiện một trận mưa lông vũ và máu thịt.

Cuối cùng khi chỉ còn lại vài con, lũ điểu yêu cũng mất đi vẻ hung dữ ban đầu, ngược lại còn kêu lên một cách thảm thương rồi nhanh chóng bay đi. Yêu thú gấu khổng lồ không có ý định đuổi theo, nó ngẩng lên trời rống lên vài tiếng, rồi lại nằm xuống. Động tác nó nằm xuống khiến cho cả khu rừng đều rung chuyển.

Phó Thanh Viễn còn chưa kịp suy nghĩ mình sẽ đi đâu sau khi thoát khỏi con yêu thú gấu khổng lồ thì nhìn thấy bầu trời đột nhiên có một bóng đen che phủ lại.

Chàng nhanh nhạy lùi lại, đồng thời cũng nhìn thấy con yêu thú gấu khổng lồ nằm lại chỗ cũ, dùng móng gấu dính đầy máu để nhổ gốc cây chàng đã ẩn mình lúc nãy và những cây khác bên cạnh, rồi nhét những rễ cây vào miệng mà không nhìn lấy một cái.

Yêu thú gấu khổng lồ không ăn xác của điểu yêu là bởi vì thức ăn của nó là rễ cây, Phó Thanh Viễn hiểu ngay điều đó. Đây cũng là lần đầu tiên chàng nhìn thấy yêu thú không ăn thịt ở hoang giới, bởi vì ở hoang giới ngoài cát vàng và đá cùng những thân cây bị thối rữa, nên chỉ có thịt của yêu thú có thể ăn được. Không ngờ con yêu thú gấu khổng lồ này lại ăn những cây thối rửa này.

Phó Thanh Viễn suy nghĩ, nhưng cơ thể không tự chủ rơi xuống một hố lớn. Những cây bị yêu thú gấu khổng lồ nhổ lên, phạm vi bén rễ rất lớn, những cây bị nhổ lên đồng thời cũng xuất hiện những cái hố khổng lồ. Phó Thanh Viễn phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi bén rễ của những cây to đó, thêm vào đó chàng không muốn làm thêm nhiều động tác để thu hút sự chú ý của yêu thú gấu khổng lồ nên đã rơi xuống đáy hố cùng với đồ đệ mà chàng đang ôm trong lòng.

Tính là sau khi rơi xuống đáy hố, đợi con yêu thú gấu khổng lồ không chú ý chàng sẽ rời khỏi đó. Nhưng Phó Thanh Viễn không ngờ rằng, khi chàng xuống tới đáy hố nơi còn sót lại một số rễ cây bị gãy, đất dưới đáy hố cũng bị lún xuống theo sức đệm của chàng, nơi đó hiện ra một cửa hang màu đen. Phó Thanh Viễn và Tang Lạc cùng rơi xuống theo, nàng vẫn đang thϊếp ngủ trong vòng tay của chàng.

Chiều cao của hang lớn hơn trong dự đoán của Phó Thanh Viễn, khi chân chàng chạm đến mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn, cái hang nơi mà hai sư đồ rơi xuống giờ chỉ to bằng cái nắm tay. Ánh mặt trời chiếu vào hầu như không chiếu sáng toàn bộ hang tưởng chừng như rất rộng này, chỉ xuất hiện một dải sáng dài.

Không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh khiến Phó Thanh Viễn cảnh giác đứng im tại chỗ, cẩn thận nghe ngóng những động tĩnh có thể xảy ra. Đợi được một lúc, dường như chắc chắn rằng không có yêu thú nào ở gần chàng trong hang, ngón tay Phó Thanh Viễn bật ra một quả cầu lửa, chiếu sáng một bên người của chàng.

Chỗ chàng đang đứng là một gò đất được cắt bằng phẳng, mặt đất trơ trụi không có thứ gì mọc trên đó. Nhưng khi Phó Thanh Viễn khuếch trương quả cầu lửa đẩy lên chỗ cao hơn, chàng phát hiện ra rằng không gian này rộng lớn hơn chàng tưởng tượng.

Tất cả những gì họ có thể thấy được là các rễ cây chằng chịt của khu rừng mà họ rơi xuống bám sâu vào lòng đất. Những rễ cây dài từ bề mặt hoang giới đâm xuyên xuống mặt đất nơi Phó Thanh Viễn đang đứng bây giờ. Chàng hiện tại gần như đang đứng trong kẽ hở của những rễ cây quấn vào nhau chằng chịt này.

Những rễ cây ở đây đối với Phó Thanh Viễn mà nói đều rất lớn, rễ cây nhỏ nhất cũng to bằng cánh tay của chàng. Phó Thanh Viễn còn nhìn thấy một số rễ cây treo lơ lửng từ phía trên mặt đất của lớp đất, bởi vì chiều dài chưa chạm đến mặt đất chỗ chàng đang đứng nên chúng treo lơ lửng trên không trung.

Phó Thanh Viễn không biết tại sao dưới bề mặt khu rừng này lại xuất hiện một không gian kỳ lạ như vậy, nhưng nếu ở đây không có những yêu thú khác xâm chiếm, sẽ là một nơi ở an toàn hiếm có.

Đột nhiên Phó Thanh Viễn lại mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thét của yêu thú gấu khổng lồ, sau đó nơi này khẽ rung lên. Đợi sau khi sự rung chuyển dừng lại, Phó Thanh Viễn phát hiện cái lỗ mà họ rơi xuống không biết bị cái gì đó chặn lại, có lẽ là con yêu thú đó trở mình và chặn cái lỗ ở dưới cơ thể của nó.

Xem ra trước mắt chàng chỉ có thể tu luyện một thời gian ở đây. Đồ đệ trong vòng tay chàng lại ngủ thϊếp đi, Phó Thanh Viễn lần nữa kiểm tra nhiệt độ trên trán của đồ đệ, vẫn còn lạnh băng, bất kể là nhịp thở hay là nhịp tim đều chậm hơn trước.

Sắc mặt Phó Thanh Viễn trầm lại, nhanh chân bước lên mấy bước gần chỗ rễ cây chằng chịt nhất, dọn ra một vị trí, dùng rễ cây kết thành một cái tổ chim. Được chiếu sáng bởi quả cầu lửa lơ lửng, Phó Thanh Viễn nhìn vào những rễ cây chắc chắn làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời đó do dự một lúc, sau đó ôm đồ đệ trong vòng tay bình tĩnh ngồi lên đó.

Bởi vì những cuộc tấn công của lũ điểu yêu đến quá bất ngờ nên chàng không có thời gian kiểm tra cẩn thận người của đồ đệ, đương nhiên chàng không biết tại sao nàng đột nhiên ngủ thϊếp đi và toàn thân lạnh cóng.

Lúc đầu chàng chỉ suy đoán có thể là bị một tiểu yêu thú có độc nào đó cắn trúng khi không chú ý, nhưng hiện tại chàng phát hiện đồ đệ hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc, mà ngược lại sương khí và linh lực đan xen nhau chạy trong cơ thể nàng có chút bạo động, chạy tán loạn không ghìm lại được.

Là công pháp tu luyện của đồ đệ xảy ra vấn đề? Tang Lạc đang nằm trong vòng tay của chàng sắc mặt tái nhợt nhắm chặt mắt, hơi thở yếu ớt và lạnh ngắt. Bàn tay Phó Thanh Viễn siết chặt lại, dùng linh lực trong cơ thể của mình đưa vào cơ thể của đồ đệ thăm dò thử. Nhưng cùng với sức mạnh đưa vào của chàng, tình hình của đồ đệ trông có vẻ tồi tệ hơn.

Phó Thanh Viễn phát hiện ra tình trạng này lập tức dừng lại, thử dùng linh lực để xoa dịu lớp sương khí nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng chàng bất lực nhìn tiểu đồ đệ đang dựa vào vòng tay của mình. Bình tĩnh một lúc, đống lửa bên cạnh đột nhiên cháy lên dữ dội và bùng nổ, Phó Thanh Viễn nắm tay nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra chàng đã bình tĩnh trở lại, ôm Tang Lạc đứng dậy.

Một tay ôm lấy Tang Lạc, tay còn lại cầm lấy thanh kiếm chặt hết những rễ cây gần đó chất thành một đống, Phó Thanh Viễn nhóm lên một đống lửa, sau đó ôm lấy đồ đệ ngồi gần đống lửa.

Tuy nhiên, Phó Thanh Viễn sớm phát hiện ra, nhiệt độ của lửa vẫn không có tác dụng gì đối với đồ đệ. Khuôn mặt của hai người bị ngọn lửa đang cháy đó phản chiếu lên làm cho đỏ bừng, nhưng cơ thể của Tang Lạc vẫn lạnh cóng. Phó Thanh Viễn đưa tay vuốt mái tóc vương vãi trên người của Tang Lạc, sau đó đột nhiên nói: “A Lạc.”

Không có ai trả lời chàng, đồ đệ trong vòng tay chàng vẫn nhắm chặt mắt, bất tỉnh nhân sự.

“A Lac.” Phó Thanh Viễn chạm vào gò má của đồ đệ với bàn tay đầy vết chai, và lên tiếng lần nữa.

Nơi này thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng củi lách cách vang lên, yên tĩnh như thể không có ai tồn tại. Phó Thanh Viễn cứng đơ người ngồi ở đó, không hề cử động.

Không biết đã qua bao lâu, đống lửa bên cạnh chỉ còn lại một làn khói xanh từ từ tan biến đi. Ở một nơi mờ mịt như vậy, Phó Thanh Viễn rõ ràng cảm nhận được cơ thể của người đang ngủ thϊếp trong vòng tay mình càng ngày càng lạnh.

Đột nhiên, cái đầu đang tựa vào ngực chàng cử động.

Phát hiện động tĩnh trong lòng mình, Phó Thanh Viễn bỗng cúi đầu, lần thứ ba mở miệng nói với giọng vừa trầm vừa khàn: “A Lạc.”

“Sư… phụ?”