Hai người thương lượng qua lại, cuối cùng Lương Hiên cũng thuyết phục được Omega yếu ớt ngồi trên giường của mình nghỉ ngơi, còn bản thân cô thì ở trong góc nơi đối phương vừa nép mình.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, mùi hoa mận do Omega để lại xông thẳng vào mũi, trong đầu Alpha hơi động, hít thêm vài hơi, sau đó cô cảm thấy mình thật sự có hơi biếи ŧɦái, liền sờ sờ mũi, cúi đầu xuống không dám nhìn Omega.
Trên thực tế, Phương Húc Thu thật sự rất xinh đẹp, ít nhất là Omega xinh đẹp nhất mà Lương Hiên từng thấy ở thôn làng xa xôi bọn họ, thân hình cũng rất đẹp, nhưng Phương gia của cô lại nghèo rớt mồng tơi, cho nên người Phương gia liền bán cô gái xinh đẹp này đi, lấy món tiền mấy nghìn tệ, cô được tặng cho Lương gia với tư cách là vợ của anh họ Lương Hạo.
Thực ra anh họ Lương Hạo của cô là một người bị liệt, không thể cử động được thân thể. Ngày cưới, cô có chút lo lắng cho Omega này, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của đối phương sau khi biết anh họ là kẻ vô dụng trên giường, cô biết có lẽ đây là một kết cục tốt cho Omega.
Vừa nghĩ đến, Lương Hiên cảm thấy trong cơ thể nóng lên, cô cau mày áp chế nhiệt độ trong cơ thể, dù có ngu đến đâu cũng biết rằng thuốc kia có thể có tác dụng khác.
Không muốn làm Omega lo lắng, cô đành giả vờ dựa vào tường ngủ.
Phương Húc Thu thực sự chưa bao giờ buông bỏ cảnh giác, nhưng cô cũng không còn phản kháng như lúc đầu. Cô không quen người em chồng này, cô lấy chồng được nửa năm, ngày thường thấy em chồng đi làm ruộng, bữa nào cũng ăn mấy cái bánh bao hấp, hơn nữa đối phương thường sống trong một cái chòi củi đơn giản ở sân sau, cơ hội để hai người gặp nhau không có nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô không biết Lương Hiên là người như thế nào, nhưng sau khi giao tiếp đơn giản, cô cảm thấy người nọ cũng không phải là người xấu, toàn thân căng thẳng cũng thả lỏng hơn một chút.
Người ngồi trong góc giả vờ ngủ, mặc dù giả vờ ngủ, lại không tự chủ mà ngủ luôn, ban ngày cày một mảnh đất rộng, có chút mệt mỏi, cho dù trong người nóng bừng bừng, cô cũng không thể cưỡng lại được cơn mệt mỏi kéo đến.
Nhưng thời tiết đã bước vào thu, ngủ dưới đất như vậy có bị cảm lạnh không?
Phương Húc Thu liếc nhìn chiếc chăn mỏng trên giường, do dự không biết có nên đưa nó cho đối phương không.
Cô giãy giụa một lúc, cuối cùng nhấc chăn lên, từ dưới chăn đột nhiên tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng của cây bạch chỉ, có chút vị đắng.
Nó có mùi dễ chịu hơn nhiều so với mùi gừng hung hãn trên người Lương Hạo.