Mang Theo Hệ Thống Bách Hóa Xuyên Đến Sau Đêm Tân Hôn Ở Thập Niên 70

Chương 1: Xuyên Tới

Bạch Đào mở to hai mắt liền cảm thấy không thích hợp. Đánh giá một chút bài trí ở trong phòng, cô chỉ thường gặp loại bài trí này ở trong TV khi xem phim lúc nhỏ.

Lại xem ngày tháng ở trên lịch được dán trên tường, thế mà là Hoa Quốc năm một chín bảy ba, là niên đại mà cô biết kia sao?

Trong phòng xếp một tủ quần áo được chế tạo từ gỗ, phía trên bàn trang điểm được dán giấy hồng tự cắt, trên mặt giấy hồng viết một chữ hỉ.

Hiện tại là tình huống gì đây? Đây không phải là nơi cô sinh sống.

Sau khi mạt thế tiến tới, khác với người khác thì cô chỉ thức tỉnh tinh thần lực, còn những người bạn của cô có rất nhiều dị năng hệ hỏa, dị năng hệ thủy, còn có dị năng song hệ.

Tuy cô không sở hữu những dị năng đó, nhưng may mắn là cô lại vô tình trói buộc với hệ thống thương thành.

Ở mạt thế, mưa axit ăn mòn mặt đất, nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, đồ ăn vô cùng khan hiếm nên cô cũng không nói cho ai biết mình có hệ thống thương thành. Các đồng bạn chỉ biết trừ cô ra thì không ai có thể tạo ra vật tư, nên tuy cô chỉ có tinh thần lực, không có dị năng nhưng đồng bạn lại vô cùng bảo vệ cô, dù sao thì chỉ có mỗi cô mới tạo ra được vật tư. Cũng có rất nhiều người âm thầm tìm hiểu xem vật tư của cô được tạo ra từ đâu nhưng dưới sự giúp đỡ của hệ thống, kết hợp với sự nhạy bén của cô thì lần nào cũng có thể cắt đứt người theo đuôi.

Lần này cô ngẫu nhiên bị đi lạc đơn lẻ, dù cho có sự nhắc nhở của hệ thống nhưng cô gặp phải một đám thú biến dị cấp ba, nếu chỉ gặp một con thì cô còn có thể đối phó được, nhưng cô lại gặp cả một đàn.

Sau khi bị công kích thì cô chỉ cảm thất đầu tê liệt.

Lúc tỉnh lại thì bản thân đã ở đây rồi.

Cô đang nghĩ mình còn sống là do được đồng bạn cứu.

Không nghĩ tới là do cô xuyên qua.

Bạch Đào dùng ý thức để kết nối với hệ thống, mặc dù triệu hoán đã lâu lại không có tín hiệu đáp trả của hệ thống.

Thẳng đến khi Bạch Đào cho rằng hệ thống không xuyên tới đây với mình thì trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống.

“Ký chủ.”

Trong nháy mắt Bạch Đào vô cùng kinh hỉ, “Thật tốt, hệ thống, mi cũng theo tới đây, thiếu chút nữa ta cho rằng mình đã đánh mất mi rồi.”

“Sẽ không đâu ký chủ, tôi và cô là khế ước linh hồn, cô ở đâu thì tôi sẽ ở đó.” Hệ thống nói.

Bạch Đào hơi mỉm cười, có hệ thống ở đây thì trong lòng cô thêm phần kiên định hơn nhiều, bao nhiêu ngày đêm hung hiểm ở mạt thế đều là hệ thống bồi cô.