Nhưng tương tự, hắn lại là người có tính cách cẩn thận đa nghi, nếu như Mạnh Nguyên thật sự muốn chết cùng hắn mà động vào cấm chế, hắn cũng không thể bảo đảm có thể ném cô ra khỏi lưng ngay lập tức.
Lần đầu tiên Tư Chước bị người khác uy hϊếp, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Im lặng rất lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng giơ tay lên, muốn đẩy cánh tay của cô đang siết chặt cổ của mình ra, bẻ hai lần, sau đó hắn phát hiện ra vậy mà bẻ không ra, cắn răng, “Xuống dưới!”
Giọng nói lạnh lùng giống như băng, lần này là thật sự tức giận.
Mạnh Nguyên ôm chặt không thả, sau khi bị hắn làm đau, cúi đầu cắn một cái vào lỗ tai của hắn, dùng rất nhiều sức.
Nam nhân bị đau kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bỗng nhiên căng chặt, sau khi căng chặt thì tức giận đến mức run lên, sau đó dùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo nói một cách gấp rút: “Tốt, tốt, tốt!”
Liên tục nói ba từ tốt, trong giọng nói khủng bố đó còn xen lẫn tiếng cười, nhưng mà tiếng cười kia, nghe như hận không thể xé người khác thành mảnh nhỏ, vô cùng xấu xa và tàn nhẫn.
Hắn cũng không vứt Mạnh Nguyên ở sau lưng xuống dưới, trực tiếp đi nhanh về phía trước.
Mạnh Nguyên ở sau lưng không thay đổi vẻ mặt buông miệng ra, buông tha cho lỗ tai của hắn.
Hừ lạnh ở trong lòng, trông giống như một kẻ vô lại không hề quan tâm một chút nào, từ nhỏ cô đã biết, người hiền sẽ bị bắt nạt, nếu cô nghe lời, hắn sẽ dựa vào đó để bắt nạt cô.
Cô muốn để cho hắn biết, chọc tới cô, cô cũng sẽ phản kháng.
Tất cả mọi người đều là pháo hôi, vì sao lại cần nhìn sắc mặt của hắn?
Cũng không biết đã đi được bao lâu, nhiệt độ càng ngày càng thấp, xung quanh còn hiện ra một màn sương mù mênh mông màu xám, sương mù này lúc đầu rất nhạt, không màu và không mùi, sau khi đi vào, dần dần làm cho tâm hồn của người ta dao động, loại dao động này rất bí ẩn, cũng không biết có phải cảnh giới của Mạnh Nguyên quá thấp hay không, nó không ảnh hưởng lớn lắm đối với cô, chỉ cảm thấy không hiểu sao cảm xúc hơi giảm xuống.
Nhưng nam nhân đi ở phía trước, dần dần bước chậm lại, vẻ mặt trên mặt lại trở nên mê mang trống rỗng, giống như bị cuốn vào một ảo ảnh nào đó.
Bởi vì Mạnh Nguyên ở gần, nên rất nhanh đã phát hiện được hắn trở nên kỳ lạ, nhỏ giọng nhẹ nhàng gọi hắn, “Này, ngươi bị sao vậy?”
“Tỉnh lại đi”
Kêu hai tiếng cũng không gọi tỉnh được, cô rất dứt khoát cúi đầu xuống thêm lần nữa cắn vào lỗ tai của hắn, tiếp tục dùng hết sức.
Chắc là bị cắn đau đớn, trong miệng nam nhân phát ra một tiếng rên nhẹ.
Cũng bởi vì cái này, tỉnh táo hơn một chút, sau khi nhận ra đã xảy ra chuyện gì thì thân thể trở nên cứng đờ, vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi, phun ra mấy chữ, “Huyễn Trận (*), thì ra là thế.”
(*) Huyễn trận: trận pháp ảo cảnh
Lúc trước hắn cũng đã từng nghe về cấm chế của trận pháp đặc biệt này, Đông Nam Tây Bắc tất cả đều ở cùng một chỗ là trận chiến lớn ở Thượng Cổ, vây chết Yêu Tộc ở Yêu Giới không được ra ngoài.
Chắc là phía Bắc của Thành Phục Hà chính là Huyễn Trận.
Mấy người Hắc Lão Đại đóng năm giác quan chắc là vì để vượt qua huyễn trận bên này dễ dàng hơn, bọn họ đi qua lối đi mà Hắc Lão Đại dùng nhánh rễ để mở ra, theo lý thuyết, ảnh hưởng của. Huyễn Trận sẽ không lớn. Chỉ là, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình sẽ bị trúng chiêu.
Nhìn xem sương mù ở xung quanh, hắn thậm chí cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nữ nhân sau lưng, nhíu mày, “Ngươi không có việc gì chứ?”?
Mạnh Nguyên chớp chớp mắt, nhìn rất vô tội, lắc đầu.
Tư Chước nghẹn một cái, không nói gì, trực tiếp nhấc chân bước đi.
Nhưng đã cảnh giác hơn một chút.