Cũng không biết có phải bộ đồ này theo phong cách này hay không, hay là tiểu nhị của tiệm kia đề cử bộ nhỏ cho cô, trước ngực buộc hơi chặt, càng làm nổi bật sự đầy đặn của cô.
Trước khi ra cửa Mạnh Nguyên cảm thấy khó chịu, tìm một chiếc vòng cổ bằng ngọc màu vàng là pháp bảo phòng ngự đeo ở trước ngực, miễn cưỡng không lộ ra vẻ đột ngột.
Cô xinh đẹp động lòng người đứng ở cửa ra vào, lúc hỏi lời này ngẩng mặt lên cười với Tư Chước, ánh mắt sáng ngời và rực rỡ không thể che giấu.
Tư Chước nhẹ nhàng liếc cô một chút, ánh mắt lướt một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên cười, nói là cười, còn không bằng nói là đang trào phúng.
Sau đó dời ánh mắt, trực tiếp vòng qua cô đi vào nhà.
Mạnh Nguyên nhếch miệng, lén lườm một cái ở trong lòng.
Trong phòng, Phó Trưởng Lão cùng Dung Thiếu Khanh đang nói tạm biệt, Phó Trưởng Lão còn nhắc đến sư tôn của Dung Thiếu Khanh, lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Trăn đang ngồi bên cạnh Dung Thiếu Khanh, trên mặt không hiện cảm xúc, chỉ nói: “Khoảng thời gian trước sư tôn của ngươi đang bế quan, sau khi vết thương lành nhớ về tông môn một chuyến, mấy sư đệ của ngươi đều đang nhắc đến ngươi.”
Trên mặt của Dung Thiếu Khanh lộ ra vẻ dịu dàng, gật đầu đồng ý.
Mạnh Nguyên nhịn rất giỏi, trước kia không hề có một chút dấu hiệu nào, cho đến khi mấy người kia nói gần xong rồi, cô mới kéo Tiểu Ngư Yêu từ phía sau ra nói “Phó Trưởng Lão, để Liên Bạch đi theo mấy người đi, đệ ấy hiểu rất rõ Thôn Ngưu Đầu, chắc là có thể đến giúp mấy người. Nhưng mà, khi mấy người làm xong việc về tông môn nhớ kỹ phải mang đệ ấy theo, ta đã đồng ý với đệ ấy sau này sẽ chăm sóc đệ ấy thật tốt, mấy người cứ dẫn đệ ấy đi lên trên đỉnh núi của ta là được rồi, sau này đệ ấy sẽ sinh hoạt ở nơi đó.”
Nói xong lấy một khối ngọc bội từ trên người ra đặt lên trên tay của Liên Bạch, “Cầm cái này cho cẩn thận, nhớ kỹ đến Vạn Đạo Tông đừng có chạy lung tung, nếu có ai bắt nạt đệ, đệ liền lấy cái này ra.”
Đây là lệnh bài phong chủ của Đan Phong, cho Tiểu Ngư Yêu, lúc cậu bé đi đến Vạn Đạo Tông sẽ không có người nào dám bắt nạt cậu bé.
Tiểu Ngư Yêu hơi sợ hãi nắm lấy góc áo của Mạnh Nguyên, “Tỷ tỷ?”
Mạnh Nguyên cười tủm tỉm sờ đầu của cậu bé, “Không sợ, tỷ tỷ làm xong liền đi tìm đệ.”
Sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi Phó Trưởng Lão tình huống của Đan Phong, “Dạo này cha ta như thế nào?”
Phó Trưởng Lão nhìn Mạnh Nguyên cười nói: “Xích Viêm Chân Quân luôn bế quan luyện đan, trước vài ngày ta đi thì Đan Phong còn hiện ra dị tượng, chắc là lại có thu hoạch.”
Mạnh Nguyên nghe xong, nở nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt, “Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng Phó Trưởng Lão đứng dậy rời đi, Mạnh Nguyên giao Tiểu Ngư Yêu cho hắn, “Nhất định phải đưa đệ ấy đến Vạn Đạo Tông một cách an toàn.”
“Được”
Mạnh Nguyên đưa bọn họ ra cửa, nhìn có chút ngượng ngùng, trở về phòng, Dung Thiếu Khanh đang bàn bạc với Ninh Trăn làm thế nào để rời đi.
Mạnh Nguyên sợ bọn họ nhìn không ra nỗi buồn và sự mất mát của chính mình, còn cố ý thở dài nặng nề, giơ tay lên giả vờ lau mắt.
Quả nhiên, Dung Thiếu Khanh, người tỉ mỉ, rất nhanh liền chú ý tới, lo lắng hỏi: “Nguyên Nguyên có chuyện gì vậy?”
“Muội......”
Mạnh Nguyên muốn nói lại thôi, ngẩng đầu liếc nhìn Dung Thiếu Khanh, cắn môi, cúi đầu xuống buồn bã nói “Không có gì, chỉ là hơi nhớ cha mà thôi.”
Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn đều ngẩn ngơ một lúc, chắc không nghĩ tới sẽ nghe được lời như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì cũng đều hiểu được, Mạnh Nguyên không giống với bọn họ, bọn họ không cha không mẹ, người thân thiết nhất trong tông môn chính là sư tôn cùng mấy người sư huynh và sư đệ.
Mà Ninh Trăn cũng có phụ thân, phụ thân của cô ấy vô cùng yêu thương cô ấy, loại huyết thống ràng buộc này không giống với tình cảm giữa sư đồ, sư huynh và sư đệ.
Mạnh Nguyên nhìn thấy trên mặt của Dung Thiếu Khanh có vẻ không đành lòng, đang vui mừng trong lòng, chuẩn bị tiếp tục cố gắng, ai biết được vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện ngực như đang bị phỏng, sức nóng này tới một cách mãnh liệt, thịt ở trước ngực bên trái dường như muốn tan chảy.
Sự nóng bỏng quen thuộc làm cho Mạnh Nguyên rất nhanh nhớ tới một chút ký ức không tốt, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, trực tiếp đối đầu với nam nhân ngồi ở phía đối diện.
Nam nhân chuyển chiếc ghế tròn đến trước cây cột, tư thế ngồi của hắn lười biếng, cả người giống như là không có xương cốt, lười biếng dựa vào cây cột ở phía sau, hơi nghiêng đầu, thờ ơ và cầm một thanh kiếm nhỏ trong tay để lau.
Thấy Mạnh Nguyên nhìn qua, hắn cũng giương mắt nhìn cô, trong đôi mắt hẹp dài không hề che giấu sự lạnh lùng, dùng thần thức truyền âm với cô, “Nhìn xem là ngươi nói nhanh hơn, hay là độc của ta gϊếŧ chết ngươi nhanh hơn?”
Nói xong vươn tay ra và búng nhẹ lưỡi kiếm nhỏ, phát ra một tiếng “đinh” trong trẻo.
“......”
Vẻ mặt của Mạnh Nguyên cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt hơi vặn vẹo, cô đợi lâu như vậy, chính là vì giờ phút này.
Hiện tại cái tên này có ý gì?
Cô không muốn đi Yêu giới, nguy hiểm như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhìn mọi người với ánh mắt cảnh giác, che ngực, đáy mắt cất giấu sự sợ hãi.
Tư Chước ở đối diện rất có hứng thú nhìn xem các loại biểu cảm đặc sắc ở trên khuôn mặt của cô, cong khóe môi lên cười một tiếng.