Hai người đánh nhau dữ dội đến mức khó phân biệt được, tàn ảnh đan xen vào nhau.
Tư Chước cùng nam nhân trung niên kia vừa chiến đấu vừa lui về hướng bên này, Mạnh Nguyên thấy cảnh này, bị dọa đến mức khẽ run rẩy, sợ hãi theo bản năng.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, loại thời khắc nguy hiểm này, nếu cứ đợi tiếp nữa thì cô chính là đồ đần.
Mạnh Nguyên quay đầu co chân liền chạy đi, thậm chí không hề quan tâm đến trận pháp ở trên mặt đất.
Còn vừa chạy, vừa lấy Tật Hành Phù (*) từ trong túi trữ vật ra dán lên người.
(*) Tật Hành Phù: Bùa Tốc Độ
Tư Chước ở trên không trung, hình như đã nhận ra cái gì, liếc khoé mắt nhìn thoáng qua phía dưới, cũng chỉ mất tập trung một lúc như vậy, trực tiếp bị người ta chưởng một cái bay ra ngoài.
Tư Chước liền lùi lại trăm mét ở giữa không trung, rên một tiếng đau đớn, cuối cùng miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, nhưng dư âm của một chưởng này, lại đánh nát một nửa phủ thành chủ.
Giữa không trung, sắc mặt của Tư Chước lạnh lùng và ngồi dậy, khóe miệng xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, hắn ngẩng đầu, giơ đầu lưỡi ra liếʍ, dáng vẻ ngang tàng, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên vặn vẹo cười một tiếng, châm chọc mở miệng, “Đồ vô dụng, nhìn cũng được nhưng lại không dùng được.”
Vô cùng càn rỡ.
Nam nhân trung niên ở đối diện nghe xong, lập tức giận tím mặt, “Ngươi muốn chết sao!”
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tư Chước, nam nhân trung niên lại đánh ra một chưởng.
Tư Chước nhẹ nhàng a một tiếng, nhìn chằm chằm nam nhân trung niên ở đối diện và cười, một đôi đôi mắt xanh, sâu thẳm và đen tối, trong mắt lóe ra vẻ phấn khích điên cuồng.
Hắn không chỉ không lùi lại, còn trực tiếp đối đầu, cong tay phải lại thành nắm đấm, nắm đấm ở giữa một đoàn sương đỏ, càng lúc càng đậm, nếu Mạnh Nguyên ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, đây là độc của Tư Chước, người chạm vào nó nếu không chết thì cũng bị thương.
Cuối cùng siết chặt nắm đấm.
Chưởng một nắm đấm.
Vụ va chạm này, làm trên bầu trời của phủ thành chủ đột nhiên xuất hiện ánh sáng lớn, sáng như ban ngày. Ánh sáng đi tới nơi nào, cũng đều cuốn theo sức mạnh hủy diệt của sấm sét, tất cả cỏ cây và toà nhà ở hàng trăm mét xung quanh đều bị đánh tan thành bụi phấn.
Hai người đều bị đánh văng ra xa.
Một lúc lâu sau, sau khi mọi bụi bặm lắng xuống, thành chủ của Thành Minh Nguyệt cố hết sức để đứng từ dưới đất lên, ngực đau đớn không chịu nổi, tay phải rũ xuống bên người đang không ngừng run rẩy, ông ta cúi đầu nhìn, phát hiện có một loại độc cực kỳ bá đạo đang thông qua tay phải xâm nhập vào gân mạch, bị dọa đến mức lập tức phong ấn đan điền của mình lại.
Lại nhìn sang đối diện, trừ một vũng máu ở trên mặt đất ra, đã không còn bóng người.
Trong lòng vô cùng căm hận, khuôn mặt đầy u ám, tức giận đến mức lập tức thả ra thần thức dò xét ngàn mét xung quanh, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy điều khác thường gì, lập tức vô cùng tức giận nói: “Bọn súc sinh này lại dám xông vào phủ thành chủ của ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Lúc nói lời này sử dụng thần thức, âm thanh như sấm rền, vang vọng toàn bộ Thành Minh Nguyệt.
Cùng lúc đó, ở lối vào phía Nam.
Mạnh Nguyên đang chạy nhanh về phía trước đột nhiên phát hiện cổ tay mát lạnh, trong lúc bối rối cúi đầu nhìn, phát hiện trên cổ tay của mình không biết từ lúc nào đã có một con giun đen sẫm vừa dài vừa xấu, lại càng hoảng sợ, “A ——”
Cũng chưa nhìn kỹ, giơ tay lên liền dùng sức hất lên, sau khi hất ra mặt đất, lập tức giơ chân lên muốn đạp chết.
“Ngươi dám dẫm xuống dưới thử coi?”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi mang theo vài phần yếu ớt không dễ phát hiện ra.
Mạnh Nguyên dừng động tác một lát, sau đó liền thấy một con rắn nhỏ màu đen không có sức lực nằm rạp ở trên mặt đất, con rắn nhỏ màu đen nâng đầu lên, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, Mạnh Nguyên lại thấy được sự phẫn nộ cùng cười lạnh trong đôi mắt nhỏ như đậu xanh kia.
“......”