Thu dọn đồ vật xong liền đưa Tiểu Ngư Yêu đi ra, trong sân, Ninh Trăn đưa tay ném ra một chiếc thuyền nhỏ làm bằng ngọc có màu xanh biếc, thuyền nhỏ vốn chỉ lớn bằng bàn tay, xoay tròn biến lớn bay đến giữa không trung, cuối cùng biến thành thuyền phi hành dài đến ba, bốn mét và rộng hơn hai mét.
Ninh Trăn ôm Dung Thiếu Khanh đang hôn mê bay lên, Tư Chước theo sát phía sau.
Mạnh Nguyên có biết con thuyền phi hành này, dựa vào ký ức của chủ nhân thân thể này, đây là pháp bảo ở trên người của Dung Thiếu Khanh, trong sách cũng có đề cập tới, giai đoạn sau con thuyền phi hành này còn sinh ra ý thức, trở thành pháp bảo thành tiên.
Theo giả thiết ở trong sách, mặc dù Vạn Đạo Tông đã suy tàn rất nhiều trong một nghìn năm qua, xếp cuối cùng trong bốn môn phái mạnh nhất ở Trung Châu, nhưng dù sao thì nền tảng cũng rất vững chắc, tài nguyên dành cho các đệ tử ở phía dưới thì những đệ tử ở môn phái bình thường không thể so sánh được.
Lúc Vạn Đạo Tông ở thời kỳ huy hoàng nhất, Liên Thiên Cực Tông cũng phải cúi đầu xưng thần. Bây giờ ở Trung Châu, một nhà Thiên Cực Tông độc chiếm, nhưng mà cũng may Vạn Đạo Tông có Dung Thiếu Khanh, Dung Thiếu Khanh là nam chính, sẽ đưa Vạn Đạo Tông trở lại đỉnh cao.
Nhưng mà không nghĩ tới, lúc này Ninh Trăn đã có thể sử dụng túi trữ vật của Dung Thiếu Khanh.
Về việc trong sách lúc đó có viết như thế hay không, Mạnh Nguyên thực sự không nhớ gì cả.
Mạnh Nguyên lấy linh kiếm của mình ra, rót linh lực ở trong cơ thể vào linh kiếm, sau đó miễn cưỡng đưa Tiểu Ngư Yêu bay lên thuyền phi hành.
Cũng không uổng công hai ngày này cô trộm luyện tập ở trong đầu rất lâu, những cái khác có thể mặc kệ, nhưng việc ngự kiếm phi hành theo bản năng này không có khả năng bỏ qua được, nếu gặp được nguy hiểm, chẳng phải là không còn đường nào để chạy trốn sao?
Vừa lên thuyền phi hành, Ninh Trăn liền ném ra một đống linh thạch bỏ vào cái hố ở boong thuyền trên thuyền phi hành, cũng bẻ kim chỉ đường trên hố sang phía nam.
Vừa bỏ linh thạch vào trong hố, con thuyền phi hành màu xanh biếc liền hơi sáng lên, toàn bộ thân thuyền được bao phủ bởi một vòng sáng trong suốt, sau đó con thuyền giống như còn sống, xoay hướng khác, bay nhanh ra ngoài.
Ninh Trăn ôm Dung Thiếu Khanh đẩy ra cửa ở sau thuyền đi vào.
Tư Chước đi theo ở phía sau.
Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu đi vào cuối cùng, hai người giống như đồ nhà quê yên lặng lẽ quan sát chiếc thuyền này, Tiểu Ngư Yêu chưa từng thấy qua, Mạnh Nguyên cũng như vậy, mặc dù trong đầu cô có ký ức, nhưng ký ức này giống như đang xem phim, không chân thực, không giống với khi nhìn thấy tận mắt.
Bên ngoài nhìn con thuyền rất nhỏ, nhưng vừa đi vào cửa lập tức hiện ra sự không tầm thường, bên trong có nhiều trận pháp không gian chồng lên nhau, một bước là một cảnh tượng, lộng lẫy, có hai tầng, mỗi tầng có mười phòng.
Mạnh Nguyên dựa vào trải nghiệm ở trong trí nhớ của mình, tìm đến một căn phòng ở giữa tầng hai, “Mạnh Nguyên” trước kia đã ở căn phòng này.
Đẩy cửa ra đi vào, trong phòng trang trí rất tinh tế và sang trọng, chia thành hai nơi ở trong và ngoài, cửa chính hướng ra bên ngoài, trên mặt đất phủ tấm thảm màu trắng, tiếp theo là bộ bàn ghế tròn được khắc hoa linh mộc, tiếp nữa là cửa sổ cùng chiếc giường êm ái, trên giường có để một bộ ấm trà màu xanh ngọc cùng một ít món đồ chơi nhỏ tinh xảo.
Ở trong căn phòng nằm ở bên trái, dùng rèm tách ra, có thể nhìn thấy bên trong có một cái giường bông cùng bàn trang điểm.
Đều là đồ vật mà chủ nhân của thân thể này mua thêm lúc trước.
Mạnh Nguyên quay về đóng cửa lại, vừa đóng cửa lại, Phù Văn (*) được vẽ ở phía trên liền lóe lên ánh sáng màu vàng.
(*) Phù Văn: ký hiệu
Đây là cấm chế, có thể ngăn cản người ngoài kiểm tra tình hình ở trong phòng.
Không thể không nói, đồ tốt ở tu chân giới cũng thật nhiều.
Có cái này, Mạnh Nguyên cũng thả lỏng đầu óc cùng Tiểu Ngư Yêu chạy quanh phòng, hai ngày này tinh thần của cô rất căng thẳng, chỉ sợ làm sai cái gì sẽ bị lộ chân tướng (*).
(*) Chân tướng: sự thật được che giấu, bản chất thật