Chương 4: Tiểu ngư yêu
Nốt ruồi đỏ kia ở bên trên ngực trái của cô, vị trí có chút xấu hổ, ở trên làn da trắng như tuyết thì vết đỏ này nhìn rất là rõ.
Mạnh Nguyên dùng tay chọc vào nó, phát hiện không có cảm giác gì, không đau không ngứa cũng không nóng, nhưng đó là một tai hoạ ngầm lớn, có thể để cho Tư Chước gϊếŧ cô ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Mạnh Nguyên lấy một thanh kiếm nhỏ cùng một đống chai lọ đan dược từ trong túi trữ vật ra, sau đó cầm kiếm chỉ về phía ngực, muốn lấy khối thịt này ra, nhưng giơ nửa ngày cũng không dám ra tay.
Nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn nuốt một viên đan dược vào trước, cảm thấy như thế này có thể an toàn hơn một chút, sau khi cảm nhận được đan dược đã hóa thành linh lực tràn đầy cơ thể của mình, mới tiếp tục cầm lấy thanh kiếm nhỏ, mũi kiếm sắc bén vào trên làn da, hai mắt nhắm lại, cô đang nghĩ là hoặc là không làm còn đã làm thì lập tức làm cho xong, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lẽo và rầu rĩ, “Ngươi muốn chết sao?”
“......”
Mạnh Nguyên sợ hãi đến mức run tay một cái, thanh kiếm nhỏ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Keng”.
Đã nhận ra đó là ai, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng không hề có ai.
Một tiếng cười nhạo lại xuất hiện trong đầu.
Mạnh Nguyên đoán rằng có thể hắn đã biết được cô muốn làm gì, tranh thủ thời gian tay còn đang run rẩy mặc lại quần áo cho tử tế, không dám tìm đường chết nữa, quyết định sẽ giải quyết chuyện này sau khi về Vạn Đạo Tông, để phụ thân của chủ nhân thân thể này nghĩ biện pháp loại bỏ cái này.
Cô không thể làm nổi.......
Ngày thứ hai, tình trạng của Dung Thiếu Khanh cũng không có trở nên tốt hơn, Ninh Trăn ở lại để chăm sóc cho Dung Thiếu Khanh, để cho Mạnh Nguyên cùng Tư Chước đi xung quanh thôn nhìn xem, cô ấy cảm thấy thôn này cũng có điều gì đó kỳ lạ, hôm qua trở về liền lập tức liên hệ với tông môn, theo lý thuyết thì bây giờ đã có tin tức của tông môn.
Nhưng bây giờ, giống như chưa từng có điều gì xảy ra.
Mạnh Nguyên đi ra bên ngoài thôn, Tư Chước đi theo bên cạnh cô, hôm nay hắn mặc vào một bộ quần áo màu trắng, trên người không hề có bất cứ phụ kiện gì, một đầu tóc đen chỉ dùng một dây lụa màu trắng buộc chặt lại, trông rất là đơn giản và thanh lịch. Thân hình hơi gầy, khuôn mặt âm nhu (*) nhợt nhạt, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hơi cụp xuống dưới, chân hơi khập khiễng, đi được mấy bước sẽ nắm tay lại đặt ở bên môi nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nhìn có vẻ vô cùng yếu đuối và không có sức lực.
(*) Âm nhu: nữ tính
Dựa theo cốt truyện ở bên trong quyển sách gốc, lúc nam phụ Tư Chước đang hoá hình bị mấy người tu tiên phát hiện, liều mạng chịu đựng nỗi đau bị gãy đuôi để thoát khỏi trận pháp của những người tu tiên kia bày ra, nhưng cũng vì vậy mà bị thương rất nặng, sau khi hôn mê được Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh đi ngang qua cứu.
Lúc sau liền có khuyết điểm là chân bị khập khiễng, mãi cho đến tận rất lâu sau Lôi Kiếp mới chữa khỏi cái đuôi bị gãy.
Nhìn dáng vẻ ốm đau bệnh tật của hắn lúc này, Mạnh Nguyên bắt đầu nghi ngờ người đang ở trước mắt này cùng người mà cô nhìn thấy hôm qua chính là hai người.