Cũng may không để cô đợi lâu, vừa ăn một viên Tích Cốc Đan, liền nghe được có tiếng bước chân vội vàng đi về bên này.
Tiếng bước chân từ xa dần đến gần, gần như ngay trong nháy mắt, ba bóng người liền một trước một sau đi vào trong hang động, đi ở phía trước là một đôi nam nữ đang nâng đỡ nhau, bước chân lảo đảo, toàn thân của hai người toàn là vết thương, đạo bào màu trắng trên người dần nhuộm lên màu máu, cả người vô cùng chật vật.
Đây chính là Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn, nam nữ chính bên trong bản gốc, trên mặt hai người đều có dính máu, Mạnh Nguyên cũng không thấy rõ mặt của bọ họ như thế nào, Dung Thiếu Khanh bị thương càng nặng hơn một chút, cả người gần như đều gác ở trên người Ninh Trăn, hô hấp rất nhẹ.
Ninh Trăn cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Rơi lại phía sau bọn họ một khoảng cách chính là Tư Chước đang mặc một bộ áo choàng màu đen, đưa lưng về phía bọn họ bước lùi từng bước đi tới, cầm một cây roi màu tím trong tay vung ra cực nhanh, gần như không thể nhìn bằng mắt thường, chỉ còn tàn ảnh.
Mạnh Nguyên nhớ tới, đây là pháp bảo của Tư Chước trong bản gốc, gọi là roi cuộn hồn gì đó, nếu là đánh vào trên người tu sĩ bình thường, có thể một roi tiêu diệt người thức hải (*), từ đây cắt đứt đường làm tu sĩ, là pháp khí cực kỳ âm độc.
(*) Thức hải: biển ý thức, tồn tại trong não, chứa linh hồn
Nghĩ đến trước đó không lâu hắn cầm cái này quấn cổ cô, Mạnh Nguyên không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn làm cho các con rối đi theo dừng lại ở cửa lối ra, con rối trong lối đi cùng mấy con rối vừa rồi đem cổ đến cho Mạnh Nguyên hình như không giống nhau lắm, trên người thống nhất mặc quần áo màu xám tro, hoa văn ở bả vai có hình một con dấu hình tròn, những con rối này dường như không có ý thức, con phía trước bị roi đánh thành hai nửa, một con khác ở phía sau liền vọt lên, rất nhanh đã xếp thành núi thi thể.
Không ngừng có con rối chạy tới bên này, hồi lâu, cho dù là Tư Chước, cũng có chút không chịu đựng nổi, đột nhiên nghiêng đầu lại nói một câu với Ninh Trăn, “Mấy người đi trước, ta cản ở phía sau.”
Lúc nói lời này, tay trái hắn che ngực, thanh âm dịu dàng, mang theo một tia cảm xúc yếu đuối.
Cùng lúc trước ở trước mặt Mạnh Nguyên, biểu hiện giống như hai người.
Động tác của hắn hơi lớn, trực tiếp làm rơi mũ ở trên đầu, xẹt qua gương mặt thon dài cùng một đôi mắt màu xanh da trời đậm làm người rung động lòng người.
Ninh Trăn nhíu mày, “Ngươi cẩn thận một chút.”
Mạnh Nguyên đã bò lên từ dưới đất, hoang mang hoảng loạn chạy tới, không cần phải nhắc nhở, liền đi đến một bên khác của Ninh Trăn hỗ trợ đỡ lấy Dung Thiếu Khanh.
Dung Thiếu Khanh còn có chút ý thức, cố hết sức mở mắt ra, thấy là Mạnh Nguyên, yếu ớt nói một câu “Tiểu sư muội”.
Ninh Trăn có tính quyết đoán, đem Dung Thiếu Khanh ở trên người điều chỉnh xuống tư thế một lần nữa, không chút chậm chạp nào nói “Đi!”