Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 31-2: Trộm gà không được (2)

“Hiểu Nhi nha đầu nói không sai, trấn trên thỏ còn sống có thể bán một trăm văn, tiểu thư gia đình giàu có trấn trên lại thích nuôi.” Trong thôn người có qua hệ rất tốt với Thẩm Thừa Diệu - Lâm Đại Thụ nói, nhà hắn không có ruộng, hắn và đệ đệ Lâm Đại Thạch đều dựa vào săn thú để kiếm sống. tài bắn cung của Thẩm Thừa Diệu cũng là hắn DẠY.

Thôn trưởng cũng lên tiếng: “Lý thị, ngươi bồi thường một trăm văn cho nhà lão tam, việc này là các ngươi không đúng. Còn có về sau tốt nhất nên dạy dỗ con cái cho tốt, tuổi còn nhỏ như vậy lại không cảm nhận được tình thân!” Hắn muốn nói tàn nhẫn chút, nhưng suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ, nên nói nói tránh.

“Còn có một lượng bạc của ta cũng phải trả.” Thẩm Trang thị vội vàng nói.

“Nương, chúng con không có trộm bạc!” Hai phu thê trăm miệng một lời nói.

“Dù sao chính là ta mất một lượng bạc, ngoại trừ ngươi cái bà nương phá của, ai cũng không dám lấy, người nhà ta đều là người chính trực, không phải các ngươi lấy thì ai lấy, mau trả ta, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”

Thẩm Thừa Tông cũng hiểu đây là bị mẹ mình lấy cớ đòi bạc, người ta nói hổ dữ cũng không ăn thịt con mà.

Lý thị ủy khuất, oan hơn tuyết rơi tháng sáu: “Nương còn không hiểu con sao? Con gả vào Thẩm gia nhiều năm, có phải là người như vậy không nương phải biết chứ!”

“Ta biết ngươi chính là người như vậy.” Thẩm Trang thị nghiêm túc nói.

Lý thị: ……

Trong đám người có mấy người không phúc hậu cười ha ha.

“Nói linh tinh cái gì!” Thẩm lão nhân trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị, nào có bà bà nói xấu con dâu trước mặt người ngoài như vậy.

Thật ra tính cách Thẩm Thừa Tông và Thẩm Trang thị có chút gì đó giống nhau, Hiểu Nhi thầm cảm thấy may mắn Thẩm Thừa Diệu không có di truyền loại gene tốt đẹp này.

“Nào có nói linh tinh, mau trả ta một lượng bạc.” Thẩm Trang thị mặc kệ, gần đây bởi vì nàng mất trắng mấy chục lượng, đêm đến đau lòng mà mất ngủ, nàng phải đòi lại một chút tiền trước đã.

Lý thị sao có thể trả một lượng này, nàng căn bản không lấy, ngày thường nàng có thể lấy một cái rồi coi như không cầm, hiện tại không lấy chẳng phải càng hợp lý, vì thế phát huy đại chiêu la lối khóc lóc, bắt đầu ngồi xuống dưới đất, hai tay đánh xuống đất: “Ông trời ơi, đây là tuyết rơi tháng sáu, cực kỳ tàn ác, không có nhân tính, khinh người quá đáng, ta gả đến Thẩm gia nhiều năm như vậy, làm việc không biết sống chết, kết quả còn bị người ta oan uổng, đây là muốn ép chết ta sao.”

Hiểu Nhi bị Lý thị loạn dùng thành ngữ một hồi làm cho bật cười.

Thẩm Thừa Diệu nhìn trời không nói nên lời, may mắn Lưu thị chưa bao giờ làm như vậy.

Các thôn dân: Gặp qua người không biết xấu hổ, chưa thấy qua người không để ý mặt mũi như vậy.

“Câm miệng, không biết xấu hổ!” Thẩm lão gia tử mặt đen đến không thể đen hơn.

Thôn trưởng cũng nhìn không được: “Lý thị, ngươi trả nương ngươi một lượng bạc, nhà lão tam một trăm văn, việc này liền bỏ qua.”

Thôn trưởng cũng đoán ra Lý thị không có lấy một lượng bạc kia, nhưng tính tình Lý thị là thiếu dạy dỗ, không phạt chút bạc để nàng nhỡ kỹ là không được.

“Thôn trưởng, chúng ta thật sự không lấy bạc kia!” Thẩm Thừa Tông nghe xong không khỏi kêu oan.

“Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi, một lượng bạc kia nói không chừng là con nhà ngươi cầm, quên nói cho ngươi, hoặc là các ngươi nhất thời quên mất, không có việc gì, trả nương ngươi trước, đến lúc đó các ngươi nhớ lại là được rồi.”

“Phụt…… Ha ha ha” trong đám người lại lần nữa có người cười ầm lên thành tiếng.

“Được rồi, cười cái gì mà cười, về nhà đi, lương thực nộp thuế đã chuẩn bị tốt chưa, hai ngày nữa phải giao lên đây. Còn phải làm tốt việc cất lương thực vào kho, nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi, đến lúc đó mốc meo không cơm ăn, thì đừng tìm ta khóc.” Thôn trưởng phất tay xua đuổi thôn dân, sau đó lại nói với Thẩm Thừa Tông: “Còn không mau đi lấy bạc ra đây.”

Thẩm Thừa Tông bất đắc dĩ móc một lượng một trăm văn ra trả, thôn trưởng thấy vậy thì cũng đi, trong nhà còn đang có khách quý tới thăm.