Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 30-3: Không hỏi mà lấy thì là trộm (3)

Thẩm Trang thị không đợi Thẩm lão gia nói xong liền chạy vào trong phòng, Lư thị cũng chạy về phòng mình.

“Nào có mất một trăm văn, không phải là mất một con gà rừng và thỏ hoang.” Lý thị vội nói, chuyện này và mất tiền khác nhau, nàng lấy gà rừng thỏ hoang nhà lão tam có thể nói do trẻ con tham ăn, nghĩ để tam thúc nhường một con gà rừng và thỏ hoang chắc chắn sẽ đồng ý cho cháu trai ăn. Nhưng tiền bạc thì nhà nào cũng cất đi, chỉ có vào nhà thì mới có thể lấy ra, trên công văn phân gia viết không thể lén xâm chiếm tài sản của huynh đệ sau phân gia, nếu chuyện này lên quan phủ chắc chắn là trộm. Nàng nghĩ trừ tiền bạc không thể lấy, những đồ khác đều có thể cầm đi, tất nhiên lý lẽ này chỉ áp dụng với tam phòng và tứ phòng, đây là thích bắt nạt kẻ yếu.

“Nhị tẩu làm sao mà biết nhà ta không mất tiền, chỉ mất một con gà rừng và thỏ hoang?” Lưu thị mới vừa về phòng nhìn xem, đúng là chưa mất thứ gì.

“Nãy nha đầu Hiểu Nhi đã nói với ta.”

“Cháu chỉ nói nhà cháu mất một con gà rừng và thỏ hoang, cũng chưa nói không mất một trăm văn, nhị bá mẫu sao lại khẳng định nhà cháu không mất?” Hiểu Nhi hung hăng nói.

“Ta không biết, ta còn tưởng rằng ý của ngươi là không mất tiền! Ta thuận miệng nói.” Lý thị không ngừng xua tay, thấy nhiều người nhìn nàng như vậy, cũng hơi khẩn trương, lại còn chột dạ, làm người nào thấy sẽ cảm không hợp lý.

Mọi người thấy nàng kỳ quái như vậy đều đoán ra.

Thẩm Trang thị từ trong phòng ra thấy Lý thị như vậy, lại ngửi được mùi canh gà trong viện liền rõ ràng, nhất định là Lý thị lén gϊếŧ gà rừng nhà lão tam nấu canh, lại càng là chướng mắt nàng, Lý thị chuyên môn làm chuyện bại hoại đạo đức. Ý định chuyển đổi, bỗng nảy sinh ra một kế, hừ, ai bảo ngươi lén giấu tiền riêng! Ai bảo ngươi đào hố hãm hại ta! Thẩm Trang thị giả vờ hô to: “Đến đây đi, lão nhân, một lượng bạc sáng nay ta để trong ngăn tủ không thấy nữa rồi.”

Thẩm lão gia nghe thấy mất tiền, nghĩ việc này Lý thị nghĩ cũng không dám nghĩ trộm, hắn biết Lý thị nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng để nói trộm bạc trong nhà thì vẫn không dám làm. Vậy thì bị trộm thật rồi.

Lúc này Lư thị cũng ra, Thẩm Thừa Tổ hỏi nàng có mất đồ hay không, nàng lắc đầu.

“Ông nội, nếu trong nhà mất nhiều đồ như vậy, chúng ta đi báo quan đi! Để cho quan phủ tra rõ chuyện này, tốt nhất là bắt kẻ trộm vào đại lao, nếu không không biết lần sau kẻ cắp sẽ trộm gì, trộm nhà ai.” Hiểu Nhi cố ý nói phóng đại.

Nhìn Lý thị biểu cảm rất khẩn trương, Hiểu Nhi cười lạnh, như này sẽ không sợ ngươi không thừa nhận.

Trong thôn những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, đều ủng hộ đi báo quan.

“Không cần báo quan, không thể báo quan, chuyện nhỏ như vậy, không cần báo quan!” Lý thị thấy mọi người đều nói muốn báo quan, trong lòng càng thêm luống cuống.

Lúc này Thẩm Thừa Tông vỗ hai tay vào đùi rồi lớn tiếng nói: “Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, hôm nay buổi sáng Chí Nhi nói muốn ăn gà, ta liền đến hậu viện nhà lão tam bắt một con, nghĩ mai ngày kia sẽ bắt một con trả cho lão tam, lại quên nói với Tam đệ muội một tiếng, hiểu lầm hiểu lầm, không cần báo quan a, đều là hiểu lầm.” Thẩm Thừa Tông cười ha ha, nhưng việc này đã náo loạn đã nửa ngày, bây giờ lại nói quên, ai sẽ tin.

Lý thị cũng vội nói: “Đúng vậy, là hiểu lầm, hiểu lầm.”