Thanh niên áo tím đi đến trước mặt Thẩm Thừa Diệu: “Đa tạ hai vị ra tay cứu giúp.”
Hiểu Nhi không ngờ giọng nói của thiếu niên này lại dễ nghe như thế, nhẹ nhàng mà trầm ấm, ôn nhuận, nhìn qua, thiếu niên có đôi mắt đen như mực giống như sao trời giữa mùa hạ: Tĩnh lặng, thần bí, khuôn mặt trắng nõn lộ ra góc cạnh lạnh lùng, mũi cao, mày kiếm, đôi môi hoàn mỹ, dáng người thon dài, khắp nơi đều lộ rõ hơi thở cao quý và ưu nhã.
So với ba ca ca của nàng ở kiếp trước còn đẹp trai hơn, nếu là giới giải trí ở hiện đại mà không mưa làm gió thì thật đáng tiếc.
Hiểu Nhi lại nhìn thoáng qua thiếu niên áo lam đang tựa vào cây, mặt như quan ngọc, khí phách anh hùng, lông mày rậm, làn da màu đồng, khắp nơi đều là vẻ đẹp trai ngời ngời. Lúc này hắn cũng nắm chặt tay nói cảm tạ: “Vừa rồi cảm ơn tiền bối và tiểu cô nương.”
Thẩm Thừa Diệu thấy hai người quần áo hoa lệ, một thân quý khí, cũng đoán được hai người thân phận không bình thường, ôm quyền đáp lễ: “Hai vị công tử khách khí, nhận không nổi, đây là nên làm thôi.” Hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Mau đem vết máu chôn lấp đi, tránh cho mãnh thú khác đến tìm.” Thiếu niên áo tím ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí nhíu mày. Nơi này không phải núi sâu, hay có thôn dân lên núi, nếu mùi máu dẫn đến mãnh thú thì rắc rối to.
Mấy người nghe xong, đều vội cầm đao kiếm trên tay bắt đầu đào hố, đem đất, lá cây nhiễm máu và sói chôn xuống hố.
Thiếu niên áo lam là người bát quái, vừa đào hố vừa hỏi Hiểu Nhi: “Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng thân thủ lại lợi hại, thật là làm người ta bội phục, không biết sư phụ là người nào?”
“Sâu thẳm Bạch Vân có người. Ta không biết sư phụ là ai, ta hỏi hắn là người ở nơi nào, hắn liền nói một câu như vậy, các ngươi có biết sâu thẳm Bạch Vân có người là ai sao?” Hiểu Nhi phải bịa ra một ông sư phụ ra, cuối cùng không thể vì biểu hiện của nàng là trùng hợp được. Vì không để phải bịa thêm nhiều lời nói dối, nàng cũng chỉ có thể nói sư phụ thần bí một chút, để cho bọn họ tự tìm hiểu đi.
Sâu thẳm Bạch Vân có người? Sâu thẳm Bạch Vân, hắn nghĩ đến quốc sư nói có người từ trên trời xuống, hay là đây là…… Thiếu niên áo tím nhìn Hiểu Nhi, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm.
Hiểu Nhi thấy thiếu niên áo tím nhìn chằm chằm mình, trong lòng âm thầm kêu xui xẻo, sẽ có như vậy một người đi!
Thiếu niên áo lam cũng nghĩ đến chỗ này, trong lòng kích động: “Tiểu cô nương, sư phụ của ngươi hiện tại ở đâu? Có thể mang chúng ta đi gặp hắn sao?”
Hiểu Nhi trong lòng rơi lệ, thực sự có người này, tùy tiện nói lại đúng là người mà người khác muốn tìm, xui xẻo như vậy, trong lòng nàng đang ảo não, trên mặt lại không hiện ra, lộ ra vẻ mặt thương tâm: “Sư phụ của ta đã qua đời một năm trước.” Qua đời thì trên đời sẽ không có người này, mặc kệ bọn họ đi tra, đừng tới làm phiền nàng là được, nàng không muốn nói dối không ngừng.
“Qua đời? Sao lại có thể như vậy!” Thiếu niên áo lam kinh ngạc.
Hiểu Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn người ngốc: “Sư phụ nói, người già thì sẽ mất, mỗi người đều sẽ chết. Hơn một năm trước, sư phụ của ta nói đã đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ còn sống được một tháng, lá rụng về cội, hắn muốn trở về quê nhà, bảo ta đừng thương tâm, đừng nhớ mong, mỗi năm nhớ một tháng sau ngày đó nhìn lên bầu trời tế bái hắn là được.” Hiểu Nhi nói bừa một lúc, trên mặt cũng hiện vẻ bi thương.
Hai người: ……
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu cũng kinh ngạc, Hiểu Nhi có sư phụ khi nào, hắn sao lại không biết.
Cảnh Duệ và Cảnh Hạo mới hiểu hóa ra bản lĩnh lấy một cục đá ném ngất gà rừng là có người dạy.
Bận xong, thanh niên áo tím đưa cho Thẩm Thừa Diệu một cái ngọc bội: “Đại ân không lời cảm tạ nào hết được, nếu có việc có thể mang ngọc bội đến chỗ ở của La đại phu, nói là Thượng Quan Huyền Dật cho ngươi ngọc bội, hắn nhìn thấy ngọc bội sẽ giúp ngươi.”
Thiếu niên áo lam thấy thế cũng lấy ra một miếng ngọc bội: “Ta là Địch Triệu Duy, các ngươi cũng có thể cầm ngọc bội đến Hầu phủ ở phủ thành, đem ngọc bội cho người Hầu phủ xem, bọn họ sẽ thông tri ta.”
Đợi hai hai người rời đi, Thẩm Thừa Diệu cũng dắt ba đứa nhỏ về chỗ lúc nãy giấu kim anh tử, chặt một cành cây làm đòn gánh, chia ba bao tải kim anh tử thành bốn túi, đem tam túi kim anh tử chia làm bốn túi rồi mang xuống núi. Một đường đi xuống cũng không thấy động vật nào, hẳn là tiếng sói tru lúc nãy đã dọa động vậy sợ trốn đi hết.