Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 26-1: Gặp nạn trên núi (1)

“Hiểu Nhi, đang nấu cơm à? Làm món ngon gì thế? Thơm như vậy.” Đôi mắt Lý thị nhìn khắp nơi, phát hiện đồ vật đều ở trong nồi sắt. Nha đầu kia đang lau bếp, dọn củi, chắc hẳn là đã nấu xong cơm.

Lý thị muốn vào mở nắp nồi nhìn xem có gì, Hiểu Nhi lập tức ngăn cản: “Nhị bá nương, trời sắp tối rồi, sao còn không quay về nấu cơm?”

“Các ngươi đang nấu thịt à? Tối nay chúng ta liền ở chỗ này của các ngươi ăn tạm bợ là được rồi.”

“Không dám để nhị bá nương tạm bợ như vậy, chúng ta đã phân gia, nhà cháu lại không có hơn hai mươi lượng làm vốn riêng để làm đồ ăn mời nhị bá nương đâu.” Đối với người muốn bán nàng, Hiểu Nhi còn lâu mới cho bà ta sắc mặt tốt.

“Ngươi cái nha đầu này còn ghi hận đâu, đều đã qua lâu như vậy, ngươi xem bây giờ các ngươi mỗi ngày ăn thịt, ngày hôm qua lại mua một xe đồ về nhà, tốn không ít bạc nhỉ, đáng thương nhà ta sắp không có gì ăn.”

Hiểu Nhi lạnh lùng nhìn Lý thị: “Theo như tốc độ tiết kiệm tiền riêng của nhị bá nương, thì ngươi sớm có thể cơm ngon rượu say, sơn hào hải vị không chừng, nhưng nhớ rõ đừng lại đi bán cháu trai cháu gái, nếu không lại thành hại chính mình, không thì với mười lượng bạc lúc phân gia và hai mươi ba lượng tiền vốn riêng, nhị bá mẫu mua mấy xe bò đồ vật đều có thể.”

“Ngươi cái nha đầu này, tuổi còn nhỏ mà lời nói sao mà khó nghe thế, cũng không biết giống ai, lão tam có bao nhiêu thành thật hiền lành, ngươi lớn lên lại không giống lão tam, có khi nào là Lưu thị lén cùng người khác sinh ngươi không.” Lý thị cũng tức giận khi nghe Hiểu Nhi nói, nên nói mà không suy nghĩ.

Thẩm Thừa Diệu vừa đi vào thì nghe được lời này, tức giận đến mặt mũi tái xanh: “Cút ra ngoài, không cần ngươi ở đây nói ra những lời không sạch sẽ!”

“Ngươi mới đi lén lút cùng người khác, ba ngày hai đêm đều về nhà mẹ đẻ qua đêm, ai biết ngươi làm cái gì. Mẹ ta ngày nào cũng ở nhà làm việc, một năm về nhà mẹ đẻ thăm người thân một lần, là cha ta về cùng.” Hiểu Nhi biết thời đại này có chút hà khắc với nữ nhân, nếu bị người khác nghe được lời nói của Lý thị, Lưu thị sẽ chịu đau khổ, cho nên nàng phải giải nguy cho Lưu thị.

“Hiểu Nhi, tiểu cô nương không được nói chuyện lung tung.” Lưu thị ở sau lưng Thẩm Thừa Diệu cũng tức giận Lý thị bôi nhọ nàng, nhưng nàng không hy vọng vì thế mà con gái bị người ta nói là không được dạy dỗ, thanh danh của con gái quan trọng hơn.

Hiểu Nhi cũng không phải là tiểu cô nương, cho nên nàng biết Lưu thị là vì muốn tốt cho nàng, nên không nói nữa.

Lúc này Thẩm Trang thị đang hét to ở trong viện: “Lý thị, ngươi chết ở đâu rồi? Trời đã tối, còn không nấu cơm, muốn ta và cha ngươi đói chết sao?”

Lý thị nghe xong đen mặt, đều đã phân gia còn muốn sai sử nàng, bất mãn mà lớn tiếng trả lời: “Nương, cơm ở nhà con cũng chưa nấu, mấy đứa Cảnh Hoa đều đói rồi”.

“Như thế nào, phân gia xong thì không sai nổi ngươi? Không làm cũng được, ngươi đem hai mươi ba lượng tiền vốn riêng của ngươi lấy ra đây, ta liền không cần ngươi làm”.

Lý thị nghe xong liền sợ, không dám nói nữa, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Hiểu Nhi một cái xong đi.

Hiểu Nhi hoàn toàn miễn dịch với cái nhìn của Lý thị, cứ nhìn đi, nàng cũng không đau không ngứa, nàng bế tiểu muội trên tay Lưu thị: “Nương, đồ ăn đã xong, nương và cha mau đi rửa mặt và tay chân, chuẩn bị ăn cơm đi.”

Nghe xong, Cảnh Duệ cũng nói: “Con mang một chén thịt gà cho ông bà nội đây.”

“Con đi gọi nhà tứ thúc qua đây ăn cơm.”

“Đứa trẻ ngoan.” Thẩm Thừa Diệu nghe xong cảm thấy rất vui mừng, mấy đứa nhỏ nhà mình đều là những đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chẳng những làm xong cơm, để cho bọn họ về nhà liền có cơm ăn, còn không cần dạy cũng biết mang đồ ăn cho ông bà nội một phần.

Thẩm Thừa Diệu cảm thấy thành tựu lớn nhất của mình chính là cưới Lưu thị, sinh được mấy đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Có đôi khi hắn cảm thấy bản thân rất vô dụng, không thể cho các nàng cơm no áo ấm, nhưng hắn sẽ nỗ lực.

Người hai nhà tụ lại một chỗ nói chuyện, vui vẻ ăn cơm chiều, trù nghệ của Hiểu Nhi lại lần nữa được mọi người tán thưởng, theo như Cảnh Kiệt nói thì là: “Rau xanh Hiểu Nhi tỷ tỷ làm, so với thịt đệ ăn trước kia đều ngon hơn”.

Lư thị cười mắng: “Vậy sao con cứ không ngừng ăn thịt gà vậy”.

“Rau xanh Hiểu Nhi tỷ tỷ làm ăn ngon, nhưng mà tỷ tỷ làm thịt lại càng ngon hơn!” Mọi người đều cười.

Ngày thứ hai, trời mới sáng, Thẩm Thừa Diệu liền đưa ba đứa nhỏ vào núi, Thẩm Thừa Diệu còn mang theo cung tiễn, định thử vận may xem có thể bắt được con mồi nào không.