Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 19-1: Vớt cá rất Ꭶuиɠ Ꭶướиɠ(1)

Đều là đứa trẻ choai choai, ham chơi, hiếu động là bản tính.

Hai người đi tới bờ sông, lúc này bốn cậu con trai vừa mới đào giun xong, lấy giun móc vào lưỡi câu, giơ cần câu, quăng mồi ra xa, sau đó im lặng chờ đợi. Hiểu Nhi và Tĩnh Xu không có cần câu, chỉ có thể đứng trên bờ nhìn. Đợi mười lăm phút mới thấy Lưu Chí Văn câu được một con cá trích to như bàn tay người lớn.

Hiểu Nhi nghĩ tới dùng nước trong không gian làm thành mồi câu cá, liền nói nàng trở về lấy cái cái sọt để vớt cá, Tĩnh Xu cười: “Nửa ngày mới câu được một con cá, muội còn muốn vớt cá.”

Hiểu Nhi mặc kệ nàng, chạy về, hỏi bà ngoại có chén vỡ không, múc một chén nước, sau đó trốn vào nhà xí, vào không gian, đem nước đổi thành nước không gian, lại lấy một chút cám gạo và một chút bột mì thêm chút nước không gian quấy lên, nặn thành một vài viên nhỏ. Sau đó hỏi bà ngoại cầm hai cái cái sọt liền đi ra ngoài.

Bị Lưu thị mắng phá của, nhưng bà ngoại che chở, Hiểu Nhi vẫn đem cái gọi là mồi câu làm thành.

Trở lại bờ sông, Hiểu Nhi gặp Thẩm Tử Hiên cũng ở chỗ này, bên người hắn còn có một thiếu niên tuổi xấp xỉ hắn.

“Tử Hiên ca, như thế nào cũng ở đây?”

“Ta tới Quế Thọ thôn thăm phu tử.” Nói xong liền giới thiệu người bên cạnh cho Hiểu Nhi “Đây là bạn học của ca, Lê Triết Vĩ.”

“Lê công tử.” Hiểu Nhi lễ phép chào hỏi.

“Muội là đường muội của Hoài Mặc huynh? Gọi ca là Triết Vĩ ca là được.” Quan hệ của Lê Triết Vĩ và Thẩm Tử Hiên rất tốt, nói theo cách hiện đại thì là anh em, cho nên muội muội Thẩm Tử Hiên chính là muội muội hắn.

Hiểu Nhi lễ phép cười, không nói tốt cũng không nói không tốt, sau đó liền nói với Thẩm Tử Hiên: “Muội làm chút mồi câu, muốn vớt cá, Tử Hiên ca có muốn cùng nhau không?”

Thẩm Tử Hiên dùng ánh mắt dò hỏi Lê Triết Vĩ, hắn cũng cảm thấy hứng thú: “Được đấy, từ trước đến nay ta chưa được câu cá và vớt cá, vừa rồi thấy bọn họ đang câu ta cũng muốn câu.”

Hiểu Nhi cho bọn họ một cái cái sọt sau đó liền đem mồi câu vừa chuẩn bị xong đặt vào trong một chiếc túi, sau đó buộc túi vào đáy sọt: “Ta là lần đầu tiên vớt cá, không biết như này được chưa.”

“Hiểu Nhi, ngươi đem mồi câu bỏ vào túi, sau đó buộc vào đáy sọt, là nghĩ cá bơi vào đi tìm đồ ăn, ngươi liền vớt lên à?” Lê Triết Vĩ rất tự giác gọi Hiểu Nhi theo Thẩm Tử Hiên. Tuy rằng hắn chưa bao giờ câu cá, nhưng cũng biết những con cá lại không ngốc, vẫn là lấy cần câu câu đáng tin.

“Đúng vậy!” Hiểu Nhi trả lời một cách tự nhiên, như thể làm như vậy không có vấn đề gì.

Lê Triết Vĩ: “Tử Hiên, ta đi hỏi Cảnh Duệ huynh đệ lấy một chiếc cần câu, ngươi và nàng vớt cá đi.”

Cảnh Duệ thấy Hiểu Nhi muốn mò cá, buông cần câu mang cho Hiểu Nhi, con gái không nên cởi giày xuống nước.

Hiểu Nhi chỉ huy Thẩm Tử Hiên và Thẩm Cảnh Duệ đặt hai cái sọt xuống sông, miệng sọt cùng chiều với dòng nước, dùng cục đá đè lên sọt tránh cho dòng nước cuốn sọt đi.

Nói thật, hai người đều không hy vọng có thể vớt được cá, chỉ là muốn để Hiểu Nhi chơi mà thôi.

Một lát sau, hiện tượng kỳ quái xuất hiện, chỉ thấy từng con cá bất kể to nhỏ đều ra sức ngược dòng nước bơi về phía cái sọt, cướp túi trong sọt ăn. Thẩm Tử Hiên và Thẩm Cảnh Duệ đều trợn tròn mắt: Như thế này cùng được à!

Hiểu Nhi thấy có hai ba con cá lớn chui vào sọt, hai người còn đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: “Mau đem cái sọt vớt lên!”

Hai người phục hồi tinh thần, vội đem cái sọt vớt lên, đi lên bờ, đều lấy cục đá chặn sọt lấy ra trước.

Những người khác ở bên cạnh câu cá đều buông cần chạy đến.

Chỉ thấy hai cái cái sọt cá lớn cá nhỏ thi nhau nhảy nhót. Cảnh Hạo câu nửa ngày, một con cá cũng chưa câu được, thấy cái sọt vớt một chút liền được nhiều cá như vậy nói: “Hóa ra vớt cá là như này, khó trách đệ không câu được, đệ không câu, đệ muốn mò cá.”

Lê Triết Vĩ tưởng rằng phương pháp không đáng tin cậy hóa ra lại là đáng tin cậy, hóa ra cá ngốc như vậy, hắn quyết đoán bỏ cần chạy về phía cái sọt.

Hiểu Nhi thấy bọn họ cướp sọt muốn mò cá cảm thấy buồn cười liền nói: “Dùng mồi câu này câu cá, cũng rất nhanh có thể câu được.”

Mấy người mới dừng tay, lại đi lấy cần câu đổi mồi câu, bất quá câu cá yêu cầu có kỹ thuật, bằng không cá ăn xong mồi cũng chạy trốn. Tuyệt đối không kí©ɧ ŧɧí©ɧ như dùng sọt vớt. Sau đó Lưu Chí Văn quyết đoán mà chạy về nhà lấy sọt ra. Mỗi người người một cái cái sọt, chơi rất vui vẻ.