“Ta phi, con của ngươi thì ngươi tự đi mà xuất tiền sính lễ của hồi môn, còn muốn ta xuất, đây là đạo lý gì! Ngươi nằm mơ đi, ăn trong bát mà nhìn trong nồi!” Thẩm Trang thị cũng ngồi không yên, đứng lên, một tay chống nạnh, hướng Lý thị ** một ngụm nước miếng.
“Đủ rồi! Đều im hết cho ta!” Thẩm lão gia tử đem bát uống nước trên bàn ném xuống đất hét to: “Năm trăm văn, mỗi năm mỗi nhà năm trăm văn tiền dưỡng lão.”
Mọi thứ trong nháy mắt im lặng, Hiểu Nhi xoa xoa lỗ tai đang ong ong.
Thẩm Trang thị cũng không đồng ý, Lý thị thì một văn cũng không muốn cho, hai người định tiếp tục ồn ào. Thẩm lão nhân quát to: “Được rồi, cứ quyết định như thế đi, ai bất mãn thì về nhà mẹ đẻ đi, Thẩm gia ta không kham nổi con dâu bất hiếu!” Nói xong cũng không nhìn hai người nữa, trực tiếp nói với Thẩm Cảnh Văn: “Cảnh Văn, ngươi đi mời lí chính, thôn trưởng và một nhà đại gia gia, còn có Quách lão gia, Lâm lão gia......” Thẩm lão nhân nói ra một vài lão nhân có uy tín trong thôn. Sau đó phất phất tay để cho Thẩm Cảnh Văn đi mời.
Thẩm Thừa Tông lôi kéo tay Lý thị, bảo nàng đừng nói nữa, trên tay mình có nhược điểm của Thẩm Thừa Quang, không lo lắng về sau không đòi được bạc từ tay hắn.
Thẩm lão nhân hít một hơi lại nói: “Có ai còn có ý kiến hay không?”
Mọi người đều lắc lắc đầu tỏ vẻ không có.
“Nếu không có vậy nhanh đi dọn dẹp một chút nhà ở, lát nữa khách tới đừng thất lễ.” Thẩm lão nhân định phân gia sau khi thu hoạch vụ thu, nhưng bị Lý thị khóc nháo, tránh đêm dài lắm mộng, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, ông biết Thẩm Trang thị cất giấu được một trăm lượng bạc, đại phòng cũng có không ít vốn riêng. Càng để lâu, Lý thị lại tính toán, khóc nháo lăn lộn. Tính toán của ông có chút không công bằng, nhưng cũng là vì sự phát triển của gia tộc, quang tông diệu tổ. Về sau Cảnh Văn làm quan, mọi thứ sẽ tốt lên, thật là phụ nhân thiếu hiểu biết, thiển cận.
Thẩm Thừa Quang nhớ đến sau khi phân gia xong phải mời lí chính ăn cơm, liền nói với Thẩm lão gia: “Cha, phân gia xong thì đi chuẩn bị cơm chiều đi.”
“Đúng đúng đúng, ta suýt chút nữa quên mất, Thừa Tông ngươi mau đi lên trấn đến nhà cha vợ ngươi mua ít thịt về. Với lại xem có đồ ăn gì thì mua thêm một ít, lát nữa cơm chiều đừng thất lễ.” Thẩm lão gia tử vỗ đùi, chuyện quan trọng như vậy thiếu chút nữa thì quên, may mắn con trai cả cẩn thận.
Thẩm Trang thị để cho mấy đứa con dâu đi chuẩn bị cơm chiều, rau xanh phải rửa sạch sẽ trước khi thịt và đồ ăn trở về.
“Nương, nương còn đang ở cữ, về phòng trước đi, khỏi bị cảm lạnh.” Hiểu Nhi lấy cớ để Lưu thị trở về phòng.
Thẩm Trang thị nghe xong bất mãn: “Nhà ta là con nhà nông, sao lại để ý nhiều như vậy, tối nay có khách, nhân thủ nấu cơm không đủ, cô đi hỗ trợ nấu ăn đi.”
“Bởi vì là có khách đến nhà, cháu mới kêu nương đi vào, chẳng may để người ngoài thấy nương nấu cơm cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể yên tâm mà ăn!” Hiểu Nhi trả lời không khách khí.
Nghe xong lời này Thẩm lão gia cũng không thể ngồi yên, nhỡ có người nhìn thấy, vậy thì rất mất mặt: “Vợ lão tam, ngươi về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Đây là có ý kiến đối với việc bọn họ không hỗ trợ nấu cơm, nhưng không tiện nói ra.
Thật ra Thẩm lão gia không quan tâm Lưu thị có làm hay không cơm, chỉ là không thích Thẩm Hiểu Nhi chống đối Thẩm Trang thị. Từ trước đến nay tam phòng từ lớn đến bé đều nghe lời hai vợ chồng ông. Ông không mong có người đi ra khỏi tầm khống chế của ông, nhưng rất tiếc đã để ông thất vọng rồi, rất nhanh sau đó ông liền biết, sau khi phân gia, tất cả mọi người đều thoát khỏi tầm khống chế của ông, đứng lên làm chủ.
Sau khi Hiểu Nhi kéo Lưu thị trở về phòng, lại nghĩ tới hôm qua đã đồng ý hôm nay qua nhà Thẩm Tử Hiên ăn cơm, xem ra là không thể đi đc rồi, liền gọi Cảnh Hạo tới bảo hắn đến nhà Thẩm Tử Hiên nói một câu.
Chính mình ở trong nhà hỗ trợ hái rau, rửa rau.