Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 12-1: Phân gia(1)

Sau khi Cảnh Duệ và Hồ Đại Tài tách ra, Cảnh Duệ đi đến một con ngõ nhỏ nơi có Hiểu Nhi. Đợi hai người đi, hóa ra ở trong ngõ nhỏ, có hai người nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Thiếu niên cao lớn mặc trường bào màu xanh da trời nói với thiếu niên mặc trường bào màu tím cũng rất cao lớn, lại càng thêm anh tuấn, ngay thẳng, quý khí bức người: “Tiểu tử kia rất thông minh, tương lai có khả năng là một nhân tài.”

“Ồ.” Nam tử áo tím đáp lại, cũng không biết có đồng ý hay không.

Bên này, sau khi hai huynh muội Thẩm Cảnh Duệ và Thẩm Hiểu Nhi hội hợp, cũng không tiếp tục ở trên trấn, vội vã về nhà. Trở lại thôn, thuận tiện cắt một ít cỏ heo bên dòng suối mang về nhà.

Sau cơm trưa, Thẩm lão gia gọi mọi người Thẩm gia vào phòng, ngay cả Lưu thị đang ở cữ cũng bị gọi đi, nói là có chuyện muốn nói.

Trong phòng, Thẩm lão gia cùng Thẩm Trang thị ngồi ở trên giường đất, hai bên trái phải là Thẩm Ngọc Châu và một nhà đại phòng, người mấy phòng khác ngồi ở hai bên ghế cạnh giường đất.

Thẩm Thừa Diệu ôm Hiểu Nhi, Lưu thị ôm tiểu muội, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo đứng ở phía sau hai người, tứ phòng Thẩm Cảnh Kiệt lôi kéo Cảnh Hạo chơi cùng, Lư thị ngồi cạnh Lưu thị hai người nhẹ giọng nói chuyện. Tứ thúc ngồi cạnh Lư thị.

Ngồi đối diện là người nhị phòng.

Từ đội hình mà mọi người đang ngồi, có thể nhìn ra quan hệ thân sơ.

Thẩm lão gia thấy mọi người đông đủ mới bắt đầu nói chuyện, nói đông nói tây một hồi. Ý tứ đại khái là: Khi ông còn trẻ vất vả như thế nào, đi khắp các con phố làm người bán hàng rong như thế nào, kiếm được phần gia nghiệp, thậm chí còn mở tiệm tạp hóa. Sau đó lại mọi người vất vả như thế nào, thắt lưng buộc bụng ra sao, ăn đói mặc rách để cháu trai trưởng đọc sách, đại phòng về sau nhất định phải báo đáp lại cho mấy đệ đệ, nói nửa ngày cũng không nói ra trọng điểm.

“Cha, mọi người đều là người một nhà, nói báo đáp cái gì chứ, chúng ta đều rất vui lòng để đại ca cùng cháu trai được đọc sách.” Thẩm Thừa Diệu cho rằng Thẩm lão gia lo lắng mọi người sẽ có ý kiến với việc Thẩm Cảnh Văn đọc sách, liền nói.

Ông cũng không ngại việc mình đi làm để cho cháu trai được đọc sách đọc sách, nhưng cũng mong vợ con của mình có thể được ăn no mặc ấm, thấy vợ con của mình phải chịu đói chịu khổ cũng đau lòng, cũng từng hy vọng có thể cho con trai mình được đọc sách.

“Đúng vậy, cha, huynh đệ với nhau giúp đỡ nhau cũng là đúng.” Thẩm Thừa Tổ cũng vội tỏ thái độ.

Hai người mềm lòng, Hiểu Nhi cảm thán ở trong lòng. Lão gia bao nhiêu năm nay đều luôn như vậy, đối xử bất công, cũng là công lao của hai người mềm lòng này. Thật ra vì gia tộc thịnh vượng phát đạt thì nên cống hiến, nhưng cũng không thể gây khó khăn cho những đứa con khác. Ta có thể cho ngươi đọc sách, nhưng cẩm y ngọc thực thì không được, ít nhất chi phí ăn mặc thì mọi người đều phải như nhau. Một gia đình nên đoàn kết nhất trí, đồng lòng hướng về phía trước, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Hôm nay Thẩm lão gia nói lời này khẳng định có dụng ý khác, Thẩm Cảnh Văn đọc sách cũng rất khá, đồng sinh mười lăm tuổi, cũng là hiếm có trong toàn huyện, có vẻ rất nhanh sẽ trúng tú tài, hôm qua Thẩm Thừa Quang và Thẩm Cảnh Văn ở lại phòng nói chuyện với Thẩm lão gia một thời gian, có lẽ là liên quan đến chuyện ngày hôm nay. Hôm nay ông cố ý nhắc tới về sau đại phòng nhất định sẽ báo đáp cho mọi người.