Nông Nữ Khuynh Thành

Chương 9-2: Một nhà đại phòng (2)

“Phi, ta oan uổng ngươi, ngươi vừa thấy ta trở về ngụm canh lúc nãy uống đều nhổ lại vào bát, ngươi đây là nghĩ trong canh có nước miếng của ngươi thì không ai dám uống sao?” Thẩm Trang thị hừ lạnh.

“Ngọc Châu cũng là tức giận quá, mới đánh đổ, nhưng không ngờ đến sẽ làm bỏng ngươi, ngươi là cái loại người bất hiếu ngỗ nghịch, còn muốn mời đại phu cho ngươi, ngươi nằm mơ đi!”

“Thẩm gia chúng ta không chứa nổi loại người không biết xấu hổ như ngươi, đứa con dâu chết không nhận sai, ngươi cút cho ta về nhà mẹ đẻ ngươi đi......” Thẩm Trang thị mắng như súng liên thanh.

“Ô ô, tôi không muốn sống nữa, Thẩm Thừa Tông ngươi là người chết à, ngươi nhìn vợ của ngươi bị người ta ức hϊếp mà không nói được câu nào, tôi sinh con đẻ cái cho Thẩm gia các người, ta sống dễ dàng sao, nếm một ngụm canh gà còn bị bỏng chết người, làm gì có nhà nào ngược đãi con dâu như nhà các ngươi!” Lý thị bắt đầu giở tuyệt chiêu, ngồi dưới đất la lối khóc lóc om sòm.

Hiểu Nhi thật sự được mở rộng tầm mắt, kiếp trước nàng chưa thấy phụ nhân như thế này bao giờ.

Đầu Thẩm lão nhân đều đau, vợ lão nhị tính tình kém, nhưng mà bây giờ cũng không thể cứ như vậy liền hưu thê, cháu trai trưởng sắp khảo tú tài, thanh danh của người nhà là quan trọng nhất: “Được rồi, đừng có làm ồn nữa, vợ lão nhị ngươi ăn mảnh là không đúng, cho nên tháng này gia súc trong nhà đều là ngươi chăm sóc, đây cũng coi như là một lời cảnh cáo, lần sau không thể làm như thế nữa được. Bảo Nhi ngươi làm tẩu tử của ngươi bị bỏng cũng là sai, phạt ngươi giặt quần áo một tháng.” Vốn dĩ Thẩm lão nhân muốn phạt Lý thị nấu cơm, nhưng Lý thị nấu cơm rất tùy tiện, một tháng ăn cơm nàng nấu, liền không có cảm giác muốn ăn uống, vậy nên bỏ đi.

Thẩm Ngọc Châu nghe được lời này bổ nhào vào lòng Thẩm Trang thị khóc to. Trái tim Thẩm Trang thị mềm nhũn, đau lòng nói: “Lão nhân......

“Được rồi, bà cũng muốn bị phạt với nó? Còn không mau đi sắp xếp cơm chiều?” Thẩm lão nhân trừng mắt nhìn Thẩm Trang một cái, đã là vợ chồng nhiều năm nên có sự ăn ý, Thẩm Trang thị cũng không dám nói nữa.

Bà hung hăng mà mắng Lý thị: “Còn không mau đi nấu cơm?”

Trên người Lý thị đau muốn chết: “Nương, hôm nay không phải là ngày con nấu cơm. Con đang bị thương, mấy ngày nay chỉ sợ không thể làm việc được.”

“Như thế nào, ta đây là sai ngươi không được nữa rồi, ngươi gãy tay hay là gãy chân?”

Lý thị thấy Lam thị ngồi một chỗ xem kịch vui liền tức giận, trợn trừng mắt: “Nương, đại tẩu đã lâu không về nhà, con nhẫn nhịn đau thì vẫn có thể miễn cưỡng làm việc, nhưng con cũng không muốn cản trở đại tẩu hiếu thuận nương, bằng không về sau nếu truyền ra lời nói đại tẩu bất hiếu, thì con đường làm quan của Văn ca nhi không phải sẽ bị gây khó khăn sao?”

Lam thị nghe xong lời này hận Lý thị muốn chết, nhưng lại không thể không đứng lên giả vờ đi nấu cơm: “Nương, để con đi làm vậy, nhưng là phòng của vợ chồng con đã nhiều ngày không có người ở, còn phải đi quét tước một phen, bằng không buổi tối gây trở ngại cho mọi người và Văn ca nhi nghỉ ngơi thì làm sao được?”

Thẩm Trang thị nghe xong Lam thị nói thì thấy hụt hẫng không vui, từ sau khi Lam thị gả vào gia đình này cũng chưa hầu hạ bà được lần nào, cơm cũng chỉ nấu được một hai bữa, bây giờ bà còn chưa nói câu nào mà Lam thị đã tìm cớ để trốn tránh, về sau Văn ca nhi làm quan, Lam thị lại càng có chỗ dựa, càng không quản được. Ban đầu bà tính toán để cho Lý thị nấu cơm, nhưng hiện tại lại thay đổi chủ ý.