"Đồ vật trong này dùng thế nào?" Nàng biết khối đất trống kia chắc là dùng để gieo trồng và thu hoạch, hoa quả trên hai ngọn núi có thể hái để ăn, còn lại những đồ vật khác nàng không biết tác dụng và cách sử dụng chúng nó thế nào. Rốt cuộc nàng cũng chưa bao giờ từng nghe thấy hay nhìn thấy những thứ đó.
"Để chúng ta tới giới thiệu cho chủ nhân biết một chút đi. Ta gọi là Bạch Thiên, nàng kia kêu Thiên Bạch." Ngỗng trắng Bạch Thiên véo von mở miệng nói.
"Ngươi biết nói tiếng người?" Hiểu Nhi tròn mắt ngạc nhiên.
Bạch Thiên bất đắc dĩ trợn mắt nhìn nàng nghĩ bụng, "Chẳng lẽ ta nói là tiếng chim sao".
Thiên Bạch không thèm để ý một người một ngỗng đang trừng mắt nhìn nhau. Nó bắt đầu giới thiệu công năng các loại đồ vật.
"Cây đại thụ trước cửa động kia gọi là cây Vô ưu, toàn thân đều là trân bảo, trái cây trị bách bệnh, lá cây cầm máu chữa thương, rễ cây để nắn gân nối xương, giọt sương trên lá cây có thể giải trăm loại độc .Nhưng nhuỵ hoa là chất kịch độc không có thuốc giải ngoại trừ dùng sương trên lá mới có thể giải độc được."
"Khối đất kia rộng 6 mẫu, đây là linh thổ, trồng bất cứ thứ gì cũng đều sống hơn nữa còn phát triển rất nhanh và cho chất lượng tuyệt hảo."
"Hồ nước này là hồ tiên bảy màu, trong hồ dưỡng rất nhiều các sinh vật thuỷ sinh. Hoa sen trong hồ gọi là tiên liên bảy màu, mỗi loại sen đều có công dụng riêng. Sen đỏ dùng để dưỡng nhan, ăn hoa xong nhan sắc vĩnh viễn tươi trẻ thanh xuân. Sen màu cam dùng để chữa vô sinh, nếu phụ nhân nào không thể hoài thai chỉ cần ăn hoa sen này sẽ lập tức vì bất cứ nguyên nhân gì cũng có thể chữa khỏi."
"Sen màu vàng để dưỡng da, làm cho da băng cơ ngọc tuyết. Sen màu lục kéo dài tuổi thọ, tuy không đến nỗi trường sinh bất lão nhưng là sống lâu trăm tuổi thân thể khoẻ mạnh thì đều có thể. Sen màu xanh lá tốt cho tóc, ăn vào tóc sẽ mềm như mây mượt như tơ. Sen màu lam tăng cường trí lực, ăn vào chỉ cần đọc một lần đều có thể nhớ mãi không quên, đọc một suy ra mười, càng nhỏ tuổi ăn càng tốt."
"Màu tím cải thiện vóc dáng, ăn vào quanh người luôn toả ra nhàn nhạt hương hoa."
"Hai bên hồ là hoa quả sơn, quả sơn chuyên trồng các loại trái cây, hoa sơn chỉ trồng các loại hoa tươi, chủ nhân có thể tuỳ ý sử dụng."
"Nước ở suối dùng để uống, tăng cường sức khoẻ, nếu dùng để nuôi trồng cũng cho ra kết quả rất tốt."
"Thảo nguyên là để nuôi các loại động vật, đây cũng là để chủ nhân làm nhiệm vụ nếu muốn thăng cấp không gian, chỉ cần chủ nhân từ bên ngoài đưa vào trăm loại động vật, không gian liền thăng cấp. Ngọn núi lớn bên phải trồng rất nhiều các loại dược liệu cùng kỳ hoa dị thảo. Nhưng mỗi loại chỉ có một cây, yêu cầu chủ nhân phải tự mình hái xuống và gây giống gieo trồng mới có thể sử dụng. Nhiệm vụ này hoàn thành không gian cũng có thể thăng cấp."
"Sơn động trên ngọn núi lớn màu trắng mỗi tháng có thể khai thác ra một khối ngọc hoặc dạ minh châu, hoặc cũng có thể dưỡng ngọc có chất lượng kém nhất thành ngọc có chất lượng tuyệt hảo nhất."
"Còn cái sơn động gần cây Vô Ưu là sơn động tĩnh, nghĩa là đồ vật để vào đó trạng thái như thế nào thì đến lúc lấy ra vẫn như vậy, bất kể bao nhiêu thời gian."
"Cơ bản tất cả là như vậy, nếu có gì không hiểu chủ nhân lại hỏi ta sẽ giải thích."
Nói xong Thiên Bạch cúi xuống uống một miếng nước. Đúng là nói đến miệng đắng lưỡi khô mà.
Biết hết công năng của không gian Hiểu Nhi khϊếp sợ đến không khép miệng lại được, thế này cũng quá là nghịch thiên rồi, khó trách nó kêu là Vô Ưu, có được không gian đúng là vô ưu vô lự. Chính mình đang bị thương nàng bèn đi đến dưới tàng cây hái một cái lá cây hỏi, "Đây là dùng để thoa ngoài da hay uống?"
"Dùng thế nào cũng được, nhưng uống hiệu quả sẽ cao hơn."
Hiểu Nhi đem lá cây bỏ vào trong miệng nhai nhai, thấy có vị ngọt dịu, hương thơm bạc hà nhàn nhạt, hương vị rất tốt. Nàng an tâm đem lá cây nuốt xuống, tức khắc miệng vết thương trên gáy nhanh chóng khép lại, có thể nhìn thấy bằng mắt thường tốc độ tốt lên của vết thương. Thân thể cũng cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, nàng lấy tay ấn lên miệng vết thương, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Quả thực là linh đan diệu dược.
Thân thể này quá gầy yếu vì thế nàng liền hái một trái Vô ưu để ăn, hương vị thơm mát ngon miệng.
Hiểu Nhi đem toàn bộ trái cây ăn hết, cảm giác toàn thân thoải mái, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, mọi đói khát đều biến mất. Cả người giống như vừa được lột xác, tràn trề sức sống.
Hiểu Nhi trong lòng cao hứng đến độ muốn nhảy múa hát ca, bảo bối nghịch thiên như vậy mà lại rơi vào tay mình, cũng không biết là mình tu mấy kiếp mới có được phúc khí này. Nàng sẽ nghiên cứu tốt cái không gian này, sẽ dùng nó để làm giàu. Hiện tại đang là ban ngày, cũng không tiện xem xét kỹ, chờ buổi tối nàng sẽ lại vào để nghiên cứu nghiên cứu.