Cục đá tự nhiên biến mất nhất định là có nguyên nhân, Hiểu Nhi nghĩ mình nên nghiên cứu tìm hiểu một chút, nàng nhớ rõ trước khi bị thương mình ngủ riêng ở một căn phòng nhỏ, mấy ngày nay vì để tiện chăm sóc nên Lưu thị đều để nàng ngủ cùng bên cạnh. Hiện tại đã tỉnh lại, thân thể cũng đã tốt lên rất nhiều vì vậy nàng muốn trở về phòng riêng kia để ngủ, bản thân nàng cũng không quen ngủ cạnh người khác.
"Nương, con muốn về phòng mình ngủ, tiểu muội muội buổi tối khóc con ngủ không được."
Lưu thị nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, dưỡng thương cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa thương thế của Hiểu Nhi cũng không còn nghiêm trọng, cả người đều có tinh thần vì vậy bèn gật đầu đồng ý.
"Được, nhưng nếu con thấy khó chịu ở đâu phải nói với nương biết chưa"?
"Con sẽ, nương yên tâm đi, con đã tốt hơn nhiều lắm , đầu cũng không đau, miệng vết thương cũng bắt đầu liền lại rồi. Con trước đi về phòng lau dọn lại, giường đất mấy hôm không nằm cũng phủ đầy bụi rồi." Nói xong nàng liền chạy ra ngoài.
Hiểu Nhi chạy về phòng mình lập tức đóng cửa thật kỹ, bắt đầu ngồi hồi tưởng lại một màn vừa nãy. Cục đá vì nhiễm máu của nàng nên mới biến mất. Nàng giơ ngón tay bị kim đâm lên bỗng thấy ngón tay thật hoàn hảo, một dấu vết kim đâm cũng không có. Từ từ, Hiểu Nhi chớp mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay chính mình, nàng thấy như ẩn như hiện một cái bớt hình con thiên nga, thực rất giống cục đá vừa biến mất khi nãy. Chẳng lẽ cục đá đã khảm vào thân thể mình? Hiểu Nhi lập tức liên tưởng đến mấy câu chuyện tiểu thuyết bàn tay vàng.
Cùng lúc đó nàng thấy cảnh vật chợt thay đổi. Hiện tại nàng đang đứng ở trong một sơn động, sơn động thực trống trải khô ráo, ước chừng rộng khoảng bốn mươi mét. Trong động trống rỗng không có thứ gì nhưng lại sáng rực rỡ.
Hiểu Nhi lần mò đi ra cửa động, tầm mắt mở rộng nhìn thông suốt, cách cửa động không xa có một cây đại thụ, là một cây đại thụ thật to phỏng chừng phải năm sáu người ôm không hết. Trên cây kết rất nhiều quả màu vàng ánh kim khiến xung quanh cây phát ra tầng kim quang nhàn nhạt, lá cây là loại lá nhọn thỉnh thoảng từ đầu lá sẽ tiết ra dịch lỏng màu trắng sữa. Dưới tàng cây là một cái ao bằng đá trắng hứng những giọt sương từ lá cây nhỏ xuống. Nước ao tản ra lớp sương mù màu lục nhàn nhạt.
Hiểu Nhi đi theo con đường đá trải dài tới phạm vi cây đại thụ, bước xuống hai bậc là một mảnh đất màu đen, rộng khoảng năm sáu mẫu trống không.
Phía trước đất trống có một dòng suối nhỏ, đối diện là thảo nguyên rộng mênh mông. Trên thảo nguyên có một đôi ngựa, một đôi trâu, một đôi cừu, một đôi bò sữa.
Hiểu Nhi thấy thảo nguyên này giống y hệt thảo nguyên có trên phim hoạt hình mà hồi bé nàng đã xem.
Bên trái mảnh đất là một cái hồ, xung quanh hồ phủ đầy tuyết trắng, sương bay lập là. Trong hồ có một đôi ngỗng trời màu trắng đang thảnh thơi sóng đôi bơi qua bơi lại trên mặt hồ nước bảy màu. Đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím, hồng. Bảy loại sắc màu hoà vào nhau đẹp không thể tả nổi.
Hai bên hồ là sườn núi nhấp nhô, một bên có toà núi trồng đầy các loại trái cây, toà bên kia phủ kín các loại hoa. Đẹp, thật sự quá đẹp, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp được đến như vậy.
Bên phải khu đất trống sừng sững một ngọn núi lớn, núi cao vời vợi phủ một màu xanh ngắt, mây mù bao phủ lượn lờ quanh quẩn, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Mặt sau khu đất cũng có một ngọn núi nữa, trên núi thấp thoáng thấy một cái sơn động. Hình dung ngọn núi này thế nào nhỉ? Là một toà trắng xoá, trụi lủi, tóm lại nó tựa như một hòn đá khổng lồ màu trắng. Đặc điểm duy nhất là nó bóng loáng và trắng như tuyết.
Hiểu Nhi nghĩ muốn đến bên hồ nhìn xem, ý niệm vừa thoáng hiện nàng đã thấy mình đứng cạnh bờ hồ. Tới gần nàng mới biết, nguyên lai màu trắng xung quanh hồ mà ban đầu nàng tưởng là tuyết hoá ra không phải. Hiểu Nhi nhặt lên một cọng lông vũ, đây hẳn là lông của đôi ngỗng trời kia rụng ra.
Lúc này hai con ngỗng cũng phối hợp kêu lên vài tiếng kỳ dị, thần kỳ là Hiểu Nhi nghe được chúng nó nói gì.
"Hoan nghênh chủ nhân đã đi vào Vô Ưu Không Gian , trong không gian tài nguyên toàn bộ là để chủ nhân sử dụng."