"Lão tam sẽ không để nữ nhi của mình đi làm nha hoàn đâu, ta sợ cha cũng không đồng ý đấy". Tuy miệng nói như vậy nhưng trong đầu Thẩm Thừa Tông lại đang nghĩ biện pháp để thuyết phục bọn họ.
"Hai vợ chồng lão tam là loại thành thật, tuỳ tiện tìm cái cớ gì đó thuyết phục lừa gạt bọn họ, chỗ phụ thân nơi đó trước nói dối cho qua, sau nếu có phát hiện ra thì sự đã rồi cũng chả làm gì được. Chúng ta nói với nương để tìm cách gạt phụ thân, liền cứ nói Hồ phủ mua nha hoàn hai mươi lượng một đứa, như vậy chúng ta có ba mươi lượng vốn riêng a." Lý thị nghe Thẩm Thừa Tông nói vậy là biết hắn đã đồng ý nên nói thêm vào mấy câu.
"Được a, tính toán xem tìm biện pháp nào hoàn hảo, vạn nhất ..." Hai người nói chuyện thanh âm ngày càng nhỏ.
"Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Thẩm Bối Nhi mới từ ngoài đi vào liền thấy nguyên chủ đang đứng trước cửa phòng nhà mình nghe lén nên quát lớn, thuận tiện nhắc nhở cha mẹ ở phía trong.
Hiểu Nhi hoảng sợ, cố ra vẻ trấn định trả lời,
"Ta tới thu quần áo bẩn đi giặt, thấy cửa đóng cho rằng không có ai ở đây, nhị bá mẫu có nhà sao? Vậy đem quần áo bẩn lấy ra đưa cho ta để ta đi giặt đây."
Nàng nói xong còn làm bộ lấy tay đập cửa.
Bên trong nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền giật mình. Lý thị đi ra mở cửa, Hiểu Nhi lần nữa nhắc lại nguyên nhân mình tới đây Lý thị đem quần áo dơ đưa hết cho nàng.
"Hiểu Nhi nha đầu này chính là rất cần mẫn nha, không giống Bối Nhi tỷ tỷ của ngươi, cả ngày chỉ biết ngồi thêu hoa."
Nữ hài tử nhà nào chả phải kiều dưỡng, cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, cho gà cho heo ăn tương lai cũng chỉ là theo mệnh gả cho mấy nông phu chân đất, không bằng bán đi thu được mấy chục lượng cũng coi như có tác dụng.
"Nhị bá mẫu cháu đi giặt đây, còn phải về chiếu cố nương cháu nữa."
Nguyên chủ cũng không phản ứng với Lý thị, vội vàng bê chậu gỗ chạy đi trong ánh mắt nghi ngờ của hai mẹ con, nàng còn phải về nói cho cha mẹ biết âm mưu của nhị bá mà mình vừa nghe lén.
Nguyên chủ bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực yếu nên phải dùng thời gian thật lâu mới giặt sạch hết đống quần áo dơ, bên dòng suối mọi người đã về hết chỉ còn mình nàng đang cố hết sức nâng chậu gỗ đựng đầy quần áo vừa giặt. Vừa xoay người nàng liền thấy Thẩm Bối Nhi nổi giận đùng đùng hướng phía bên này đi tới, không nói hai lời liền đẩy nàng một cái thật mạnh. Nguyên chủ hoa hoa lệ lệ thẳng tắp ngã về phía sau, đầu đập vào tảng đá bên bờ suối, máu tuôn ra nhiễm hồng một mảng nước suối, nàng cũng hôn mê bất tỉnh.
Mộng xong rồi Thẩm Hiểu Hiểu liền tỉnh lại. Nàng thu được phần ký ức của nguyên chủ, tự hỏi chính mình phải làm thế nào trong tương lai. Bản thân vì tai nạn xuyên qua nếu giờ tự sát quay trở về phỏng chừng là không có khả năng rồi. Nếu đã không thể quay về vậy thì ở tại nơi này cố gắng sống thật tốt vậy. Hơn nữa nguyên chủ và gia đình rất yêu thương nhau vì thế nàng cũng có nhiều hảo cảm đối với gia đình này, cho nên tiếp thu bọn họ cũng khá dễ dàng. Ở đời trước của nàng Thẩm gia đã giáo dục con cháu dù trong hoàn cảnh nào cũng phải cố gắng sống thật tốt, nỗ lực để bản thân vươn lên như vậy mới có thể khiến gia đình an tâm. Cha mẹ, anh trai chị dâu, các người yên tâm Hiểu Hiểu còn sống chỉ là ta tồn tại ở một không gian khác mà thôi. Thẩm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, động tác này đã rất nhiều năm nàng không làm.
Chính mình là Thẩm Hiểu Nhi, từ giờ khắc này, từ nơi này mình sẽ là Thẩm Hiểu Nhi.
Ở hiện đại Thẩm Hiểu Hiểu đã qua đời lúc nửa đêm. Đêm nay mọi người trong Thẩm gia cùng mơ tới một giấc mộng, mơ thấy Hiểu Hiểu bị bắt cóc rồi lại được cứu ra. Thấy nàng hướng về phía mọi người nói.
"Mọi người cứ yên tâm, Hiểu Hiểu từ bé tới giờ đều thông minh, bất luận là hoàn cảnh nào con đều sống rất tốt."
Mấy người trong mơ bị nụ cười tươi của nàng làm cho loá mắt, hình ảnh chuyển động lại thấy một cô nương mặc quần áo cổ trang đang nháy mắt, ánh mắt rạng rỡ quen thuộc biểu lộ nét cười nhìn bọn họ.