Âm Lăng Dương Trại

Chương 1.5: Ꮆiết mộ nơi hung tàn - ℕướƈ Ŧıểυ của cậu nhỏ, phần 2

"Được rồi," tôi nói với giọng thỏa hiệp, "Nếu không được, tôi sẽ gọi cho anh. Tôi hy vọng anh có thể trực tiếp đến giải quyết vấn đề này."

Diệp Nhất cười và nói: "Yên tâm đi, nó nhất định sẽ thành công thôi."

Anh ta nhét lại mọi thứ vào trong gói, đeo ra phía sau và quay lưng về phía tôi rồi nói: "Ồ, nhân tiện, đừng cử động. Nếu không tôi sẽ không cứu được anh đâu."

Tôi nghiêm túc gật đầu đáp lại: “Nếu tôi thuyết phục được công ty của mình tạm thời không quản lý nghĩa trang này nữa, thì tôi cần hợp tác với anh để có thể giải quyết vấn đề này. Tôi cần biết toàn bộ sự việc.”

Diệp Nhất quay người lại, mỉm cười nhìn tôi rồi hỏi: "Anh chắc chứ?"

Tôi nói rất nghiêm túc: “Tôi chắc chắn.”

"không sợ à?"

"Sợ!"

“Sợ phải đi lần nữa sao?” Diệp Nhất càng cười nham hiểm hơn.

Tôi có tính cách bướng bỉnh nên trong một số vấn đề tôi thà gặp nguy hiểm để tìm ra được sự thật. Đặc biệt là sau khi chuyện kỳ lạ này xảy ra, ngoại trừ nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với loại chuyện này, ngoài ra tôi còn có một ngọn lửa đang cực kỳ bốc cháy trong l*иg ngực.

Mọi người đang đầy tò mò về nhiều điều chưa biết, cho dù là nam hay nữ phải không nào!

"Thôi được rồi!" Diệp Nhất nhún vai và nói với tôi một cách thoải mái: "Nếu chuyện này được giải quyết vào ngày mai, cậu có thể gọi điện cho tôi sau khi xin nghỉ phép. Ồ… Nếu có thời gian, anh có thể đến nhà thờ hoặc đến chùa để hỏi và lấy thêm bùa bình an. Hoặc nếu cha mẹ anh ở gần cạnh, hãy nhờ mẹ để khâu cho anh một chiếc ví và nhét nhẫn cưới của cha mẹ cậu vào đó. Tiếp đến hãy đeo nó vào cổ và đến gặp tôi.

Khi anh ấy nói những điều này, Diệp Nhất rút ra một chiếc ví nhỏ màu đỏ từ cổ áo và lắc lắc nó đưa về phía tôi. Sau đó hắn bình tĩnh xoay người và rời đi.

Diệp Nhất rời khỏi không bao lâu, thì bà lão nhàn nhã kia tỉnh lại. Điều đầu tiên bà ta làm là hét lên lần nữa và tôi nhanh chóng an ủi bà ấy. Mãi cho đến khi tâm trạng của bà ta ổn định, thì tôi mới kể lại cho người đàn bà này nghe những gì Diệp Nhất đã nói với tôi.

Lần này lão nương đã cho ta rất nhiều thể diện, à không, đáng lẽ phải cho Diệp Nhất một chút thể diện mới phải. Bà ấy đã im lặng kể từ khi nghe những gì tôi nói. Tôi đợi rất lâu bà mới trả lời: Về chuyện này tôi sẽ thương lượng với công ty của anh, tôi sẽ cử người canh gác nơi này vào ban đêm. Hãy chắc chắn rằng nó không bị xê dịch dù chỉ một chút. Còn về những điều anh muốn cùng sư phụ Diệp Nhất khám phá thì cũng không sao, nếu vấn đề này được giải quyết thỏa đáng. Tôi sẽ tặng cho anh thêm 50.000 nhân dân tệ như một phần thưởng cho sự chăm chỉ của anh. Tôi hy vọng vấn đề này sẽ kết thúc ngay với cậu ngày hôm nay, tôi không muốn người khác biết gì về nó.

Tôi gật đầu hứa hẹn và nói đừng lo lắng, vì đây là về vấn đề đạo đức nghề nghiệp.

Lão bà rút trong túi ra hai xấp tiền mặt một trăm đô đưa cho tôi và nói: “Đây là tiền công cho sự lao động vất vả của ngày hôm nay”.

Tôi không khỏi có chút sửng sốt, cái này, cái này, đây là làm việc vất vả hay là bịt miệng bằng tiền vậy? Kiếm tiền có dễ quá không? Hai bó tiền lớn này đủ cả nửa năm lương của tôi đấy. Có được nó một cách dễ dàng như thế? Cho dù tôi có bán cả ngôi mộ lớn này đi thì cổ tức của tôi cũng chỉ có vài nghìn đô la mà thôi.

Sau đó, tôi thực sự không biết bà bà này đã thương lượng với lãnh đạo công ty như thế nào. Đêm hôm đó, đã có ba người đàn ông trẻ khỏe lái xe đến khu nghĩa trang.

Tôi xin nghỉ phép ở công ty và trở về nhà.

Mẹ tôi là một bà lão theo đạo Phật và thường rất ngoan đạo. Vì vậy, việc tôi làm ở nghĩa trang, nơi bị người khác cho là rất xui xẻo nhưng mẹ tôi không bao giờ nói bất cứ gì cả.

Tôi kể ngắn gọn cho mẹ nghe chuyện xảy ra hôm nay, nhưng lại không kể cho mẹ biết về sự việc tà ác mà tôi gặp phải. Tôi lấy cớ là bạn tôi luôn nói rằng nếu làm trong ngành này thì tốt nhất tôi nên mang theo bùa hộ mệnh. Sau đó hắn giải thích với tôi yêu cầu của Diệp Nhất.

Mẹ tôi không trả lời tôi mà nói: “Hãy làm cho thật tốt. Trong tâm người chính trực thì con người sẽ trở nên chính trực, người chính trực ắt khiến cho thần linh khắc chế ma quỷ dễ dàng hơn”.

Tôi thấy mẹ có vẻ không đồng tình với tôi, nhưng trong lòng tôi không có gì là khó chịu cả. Tin vào Phật giáo và tin vào ma quỷ là hai việc khác nhau. Tôi đang nghĩ ngày mai sẽ đến chùa Kim Cang ở ngoại ô để xin một tấm bùa hộ mệnh. Có còn hơn là không có, hôm nay chuyện này đã xảy ra cùng với Diệp Nhất, không biết nếu cùng hắn để đuổi theo cái mộ tổ sẽ còn phải xảy ra chuyện gì quái đản hơn.

Ồ, nhân tiện, tôi đang định đưa con gà trống to lớn đó về nhà. Tuy nhiên, khi về đến văn phòng, tôi bỗng tái mặt và nhận ra mình đã bỏ qua mất điều gì đó.

Một con gà trống to lớn, bộ lông sặc sỡ của nó đã chuyển sang màu trắng xám và hai mắt chuyển màu đen thẫm. Những chiếc mào đỏ máu ban đầu chuyển sang màu trắng như tuyết, lộ ra vẻ lạnh lùng. Tôi sợ đến mức đưa luôn con gà trống to cho người đang canh gác lò hỏa táng đêm hôm đó. Tôi nghe nói ngày hôm sau người canh gác ấy đã phải nhập viện... A Di Đà Phật, tôi thực sự không có ý đó mà.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy từ rất sớm, mở mắt ra và thấy một chiếc ví ở bên cạnh gối. Chất liệu vải tuy không mới nhưng tay nghề, đường nét thì có. Tôi không khỏi cảm động trước tình yêu thương của mẹ dành cho tôi. Lúc mở ví ra liền thấy bên trong có một chiếc nhẫn vàng, một mảnh giấy hình tam giác màu vàng kèm với màu đỏ nhạt bên trong, chắc là bùa Phật giáo hay gì đó tương tự.

Bùa bình an ư!

Tôi hôn hít cái ví của mình và mặc quần áo vào. Mẹ tôi đã đi ra ngoài rồi, tôi ăn bữa sáng nóng hổi mà mẹ để trong nồi cho tôi, sau đó lau miệng đi. Lấy điện thoại ra và lần theo số điện thoại được lưu trong đó vào ngày hôm qua, tiếp đến gọi cho Diệp Nhất: “Tôi là Dương Quang, tôi có thể tìm anh ở đâu?”

Giọng nói của Diệp Nhất có chút lười biếng, rõ ràng là không lạnh lùng và khàn khàn như hôm qua, cũng không có vẻ nghịch ngợm mà như sau: “Tôi đang ngủ, buổi chiều chúng ta nói chuyện tiếp được không?”

Tôi cạn lời và nói lại: “Vậy tôi sẽ gặp anh vào chiều nay.”

Thế là anh ta cúp máy.

Tôi nhìn vào đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ một chút thôi. Nghỉ phép một tuần là cơ hội hiếm có đối với tôi. Tôi trở nên hơi phấn khích khi nghĩ đến việc cùng Diệp Nhất khám phá những điều kia vào buổi chiều. Bật máy tính lên, tôi tìm kiếm trên mạng về những vật dụng, trang bị của Diệp Nhất được sử dụng vào đêm qua.

Khỏi phải nói về gà trống, khá nhiều người biết tác dụng của cái này.

Nhưng hạt ngũ cốc, rồi chiếc bát sứ trắng xanh, lọ máu, nướ© ŧıểυ của cậu nhỏ dùng để làm gì, tất cả đều đọng lại trong tâm trí tôi, hôm qua tôi không thể thư giãn nổi để thoát khỏi sự căng thẳng trong đầu óc của mình, và tôi đã thậm chí còn không thèm có ý thức tìm kiếm câu trả lời... Trong thời gian rảnh ngày hôm nay, tôi rất tò mò về điều này.

Internet vĩ đại vẫn thật là đấng toàn năng, tôi đã tìm kiếm nguồn gốc của chiếc bát sứ trắng xanh. Sau khi nhập thêm vài từ khóa nữa thì đã có bài viết đưa ra các câu trả lời.

Sứ trắng xanh là một trong những đồ sứ truyền thống nổi tiếng ở Cảnh Đức Trấn, nó có vận mệnh độc đáo kéo dài cho đến ngày nay. Mang đầy tinh thần nhân văn. Vì vậy, đồ sứ trắng xanh được sản xuất ở Cảnh Đức Trấn chính thống có hương vị nhân đạo sâu sắc. Loại hơi thở này có khả năng kiềm chế đáng kể đối với tà ma.

Rồi hạt ngũ cốc.

“Ngũ cốc” là cái mà chúng ta gọi là ngũ cốc nguyên hạt ở Trung Quốc, từ xa xưa, nó đã có nghĩa là “ngũ cốc dồi dào, giỏi giữ nhà và xua đuổi tà ma” ở trong tâm thức con người từ xa xưa.

Còn về lọ máu, sau một hồi tìm kiếm, tôi phát hiện ra mùi tanh thực ra là máu của chó đen.

Cộng với nướ© ŧıểυ cậu bé và cả máu gà. Có chính xác là năm chất khác nhau, chúng có thể trấn áp tà ma…

Ở đây tôi phải nói một điều, rằng tôi thực sự không có cách nào cứu vãn được những thứ Diệp Nhất vẽ trên tay, việc này hoàn toàn nằm ngoài khả năng của chế độ tìm kiếm chính thức. Ngoài ra, lúc đó tôi không chụp được bất kỳ bức ảnh nào bằng điện thoại cả. Vì vậy, tôi sẽ đến gặp Diệp Nhất để có thể xác minh chuyện này. Mọi chuyện sẽ không thể hiểu được hết cho đến khi Diệp Nhất đưa tôi đi tìm cái mộ tổ đó.

Lúc đó, tôi không biết mình đã bước vào một thế giới kỳ lạ như thế nào.