Thần Hồn Điên Đảo

Chương 8

Diệp Huân không để ý tới tính hướng của mình lắm, cũng chưa bao giờ cố ý giấu diếm người khác, nhưng nghe ba chữ “bạn trai cũ” từ một nam sinh suy cho cùng không hề quen thuộc này vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.

Hắn gạt tàn thuốc vào cống thoát nước bên ngoài quán ăn vặt: “Ờ, anh ta tới làm gì?”

Kha Dương duỗi thắt lưng, nhớ lại một màn sáng nay vẫn thấy phát sợ vậy mà Diệp Huân bình thản hơn cậu tưởng rất nhiều, y như bọn họ đang nói về bạn gái cũ của hắn vậy: “Cũng không làm chuyện quá đáng gì, nói muốn gặp anh một chút, ôm ấp sờ s0ạng gì đó, tôi đạp anh ta vào sô pha nên cuối cùng ôm cái ly chạy lấy người rồi.”

“Đập anh ta?” Diệp Huân chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ, Vu Chiêu dám động tay động chân với hắn….Nhưng mà xem ra Vu Chiêu trong lời Kha Dương không hề nói đùa.

“Không, tôi không dã man vậy nhưng mà không nghĩ tới nên bị dọa quá trời.” Kha Dương nhớ lại giọng nói có chút ưu thương của người kia trước khi rời đi, “Tôi thấy anh ta chắc không tìm anh nữa đâu.”

Diệp Huân im lặng, không tìm nữa? Nếu là người khác, hắn tin, nhưng là Vu Chiêu thì không thể, kẻ này không phải loại người có thể từ bỏ dễ dàng như thế.

“Tôi xử lý vậy được không? Nếu không thì anh nói gì đi, lần tới tôi sẽ chú ý, đừng để như lần tôi tới nhà anh là được…..” Kha Dương nhìn Diệp Huân quay đầu liếc cậu một cái liền ngậm miệng, không cần nói cũng biết chuyện ăn cơm lần đó cậu làm chẳng ra sao.

“Nếu anh ta còn tới cậu cứ trốn đi.” Diệp Huân thấy Tần Vĩ đứng ở đầu ngõ trưng vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi phải về cục, mai giao ban tôi tới trường tìm cậu.”

“Ừ, sáu giờ đi, tôi đi chơi bóng một lát.”

Diệp Huân không biết nên nói cái gì cho tốt, tố chất tâm lý đứa nhỏ này mạnh quá rồi, tình huống vậy mà còn muốn đi chơi bóng.

Hắn đi hai bước rồi dừng lại: “Tôi nói này, dọn cái phòng bừa bãi kinh thiên động địa kia của cậu một chút đi, bừa tới mức này mà cậu chịu được à?”

“Không đâu, kém xa Ngốc Tam Nhi.” Kha Dương vui vẻ, mắt híp lại, đinh tai trái lóe sáng, “Tại anh chưa thấy phòng nó thôi, đó mới là cảnh giới tối cao, tôi không dọn ba năm năm năm cũng không được vậy đâu.”

“Cậu có thể đừng tổ lái câu của tôi đi chỗ khác được không, tôi nói chuyện dọn phòng với cậu, đừng lái qua Ngốc Tam Nhi,” Diệp Huân nhìn cậu, vẻ mặt tươi cười cùng làn da màu mạch khỏe mạnh khiến người ta không biết phải làm gì, “Cậu tưởng đang đối phó sư phụ mình hả.”

“Sư phụ tụi tôi mặc kệ chuyện phòng ốc,” Kha Dương thấy Tần Vĩ đi tới nên không nói chuyện với Diệp Huân nữa, xoay người đi đường khác chỉ để lại bóng lưng phất phất tay, “Chuyện nhỏ thôi, xin ngài yên tâm, khi về tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”

“Thân thích của cậu hả?” Tần Vĩ nhìn bóng lưng lắc lắc lư lư của Kha Dương, nếu đây là đứa nhỏ nhà anh, anh nhất định chạy qua dọn dẹp rồi dạy luôn một chập.

“Anh dựa vào cái gì mà kết luận như vậy.” Diệp Huân cũng thoáng nhìn theo.

“Không phải con cháu nhà mình thì mắc gì chạy xa như vậy để giáo dục chuyện dọn phòng hả,” Tần Vĩ bước nhanh về xe, “Lúc nãy nhìn cậu hòa nhã ghê, vợ anh còn chưa chăm chú chỉnh đốn anh vậy đâu.”

“Độ khó cao quá, đề nghị buông tha.”

Lúc Diệp Huân với Tần Vĩ trở về cục vừa kịp tan tầm, hai người đến căn tin bên cạnh tòa án chen lấn một chút.

Tính nhiều chuyện của Tần Vĩ đặc biệt phát tác nên đuổi theo Diệp Huân hỏi Kha Dương là ai trong nhà, trong ấn tượng của anh, Diệp Huân tuyệt đối không phải kẻ nhiệt tình, lại càng không bao giờ nhúng tay vào chuyện người khác.

Diệp Huân mới ăn miếng cơm nghe nhắc tới chuyện này liền quên luôn đã ăn cái gì, đành buông đũa nói một câu: “Bạn trai mới của em, sao nào, anh muốn gặp không?”

“………Muốn,” Tần Vĩ sửng sốt rồi vui vẻ, “Mà không cần người tốt như anh đây lại đi tìm thằng nhóc thúi, không có mắt.”

“Vậy anh chờ đi, khi nào em vui em sẽ triệu hồi anh.” Diệp Huân cười cười, đứng lên định quay về cục, mấy lời nửa thật nửa giả này hắn với Tần Vĩ thường xuyên nói, Tần Vĩ xem đó là đùa vui nên chưa từng nghĩ tới Diệp Huân để không ít thật lòng vào đây.

Tuần tra bốn ngày đổi một lần, trước nay Diệp Huân đều chung tổ với Tần Vĩ, chuyện này không tính mệt nhưng không thể trốn việc như đi chụp ảnh.

Cái Diệp Huân không muốn nhất là tới phòng vũ khi lấy đồ, phòng chừng mười mét vuông không có cửa sổ, quạt gió chút xíu kêu ong ong, cảm giác rất áp lực. Bọn học cần lấy thắt lưng, còng tay, côn cảnh sát, còi báo động, máy bộ đàm.

Khu vực tuần tra cách cục không xa, chỉ khoảng mấy con đường. Phạm vi cũng không lớn, chừng một giờ là lượn hết vòng, Tần Vĩ thường nói đây là đi dạo phố, còn nói dạo phố với Diệp Huân vui hơn đi với bạn gái.

“Hay anh đi xin cục trưởng hôm nào đổi đi tuần tra chung với bạn gái đi.” Diệp Huân cử động cánh tay, ngoài trời hơi lạnh, ở bên ngoài một thời gian liền cảm thấy cả người muốn bệnh.

“Quên đi, tình cảm đôi ta tốt như vậy, anh sợ cậu bị người khác bắt nạt thôi.” Tần Vĩ chỉnh dây thắt lưng muốn bày tỏ tình cảm tiếp thì radio ở thắt lưng kêu vang.

Cảnh sát Long Tuyền khu vực đường sắt, Cảnh sát Long Tuyền khu vực đường sắt báo cáo vị trí….

“Đây là chỗ vừa tuần tra xong.” Tần Vĩ nhanh chóng báo cáo vị trí, không tới một phút liền có chiếc xe cảnh sát từ phía bắc chạy tới bên cạnh họ.

Ghế phụ xe cảnh sát hạ xuống, một cảnh sát mang kính râm chìa ra tấm bìa màu xanh, Tần Vĩ khều khều tay Diệp Huân: “Ký tên đi.”

Diệp Huân nhận bìa giấy ký xong trả cho người kia. Người kia không nhận mà tháo kính râm nhìn Diệp Huân: “Chưa từng gặp qua, cậu mới tới hả?”

“Trình đội, anh có quan tâm gì tụi tôi đâu, đây là đồng nghiệp của tôi, Diệp Huân,” Tần Vĩ bước qua, vỗ vỗ quân hàm của Diệp Huân, “Bậc ba rồi, phải cỡ hai ba năm đó.”

“Trình đội.” Diệp Huân chào hỏi, hắn đã nghe qua về người này nhưng không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy.

Người này tên Trình Minh Vũ, Tần Vĩ từng nói anh ta là đội trưởng phân cục phòng ngừa bạo động, vừa quản lý cảnh sát chống bạo động vừa quản lý ban cảnh sát tuần tra, nói chuyện với người này phải ngọt, lỡ như tuần tra có chuyện gì còn hạ thủ lưu tình.

Trình Minh Vũ gật gật đầu: “Hôm nay rất lạnh, vất vả rồi, buổi chiều lãnh đạo phân cục thăm hỏi chút, gởi mấy cậu đồ uống nóng.”

Đúng như Tần Vĩ nói, nhưng ánh mắt Trình Minh Vũ vẫn dừng lại trên mặt Diệp Huân, hắn nhẹ nhàng nghiêng đi, cảm thấy có chút kỳ cục. Kha Dương cũng nhìn hắn trắng trợn không che giấu như vậy nhưng cảm giác rất khác biệt, ánh mắt Kha Dương đơn thuần như ánh mặt trời còn ánh mắt Trình Minh Vũ ngập tràn áp bức.

“Không sao đâu, chúng tôi chịu được, chuyện nhỏ mà,” Tần Vĩ cười dựa vào cửa xe, “Nhưng mà sao so được với Trình đội siêu nhân chứ.”

“Đừng có vuốt lông,” Trình Minh Vũ quét mắt qua Tần Vĩ một cái, “Cậu giờ đem chiên được một nồi mỡ rồi, chú ý tình hình, tôi còn đi tuần tiếp.”

“Trình đội yên tâm!” Tần Vĩ vỗ vỗ cửa xe lui lại.

“Diệp Huân phải không,” Trình Minh Vũ mang kính râm, chuyển mắt về phía Diệp Huân, “Tên viết như thế nào?”

Diệp Huân không nói gì mà lấy thẻ cảnh sát ra. Trình Minh Vũ nhìn thoáng qua rồi đem trả lại cho hắn, nói một câu lái đi, kéo kính xe lên.

Xe lướt ra ngoài nhanh như chớp, nháy mắt đã biến mất.

“Cậu gặp qua Trình Minh Vũ rồi à,” Tần Vĩ cùng Diệp Huân đi theo tuyến đường định sẵn, “Hình như có hứng thú với cậu á.”

“Chưa từng gặp,” ánh mắt Diệp Huân lướt qua đám người, Trình Minh Vũ kia mang theo sự ngạo mạn cùng cảm giác áp bách to lớn khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc, nhưng hắn không muốn thảo luận về Trình Minh Vũ với Tần Vĩ, “Anh nói trời lạnh vậy tuần tra mất sức ghê, lưu manh trộm cắp gì cũng trốn kỹ không ra.”

“Còn nói, chúng ta sống không dễ mà, một đống trang bị này ít nhất mười ký rồi…..”

Diệp Huân câu được câu không với Tần Vĩ cả một đường đàm đạo mấy cái triết lý đạo đức nghề nghiệp nhưng đầu hắn chỉ xoay quanh chuyện xảy ra trong hai ngày này.

Đến vòng xoay thứ năm của đường Long Tuyền, Diệp Huân bỗng nhiên bị người sau lưng nắm thắt lưng kéo mấy cái.

“Cảnh sát! Mau lên mau lên! Tụi tôi mới bắt được hai tên lưu manh trong ngõ! Hai cậu tới coi đi!” Một bác gái đứng phía sau bọn họ mặt đầy mồ hôi dù trời xuân lạnh lẽo, hai tay chỉ chỉ cái ngõ không xa phía sau.

“Đi!” Tần Vĩ vừa nghe liền hồi máu, tuần tra buồn ngủ chết mòe cuối cùng cũng có chuyện làm.

Diệp Huân theo Tần Vĩ tới cái ngõ xảy ra sự cố, hắn ở cục này hai năm đây là lần đầu tiên có người báo nguy khi tuần tra, tinh thần tăng vọt.

Tần Vĩ đến đầu ngõ bỗng dưng dừng lại rút cảnh côn trên lưng ra, Diệp Huân nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

“Xét nhà đó.” Tần Vĩ cũng sửng sốt.

“Người dân tóm được lưu manh rồi xét nhà cái gì,” Diệp Huân liếc anh một cái, “Một hồi lỡ chạy mất, anh hay em đuổi theo đây?”

“Cậu nhanh hơn.” Tần Vĩ không rút cảnh côn nữa mà vọt luôn vào ngõ.

Tới chỗ phát sinh sự cố, Diệp Huân liền thấy hai đứa nhỏ bị một đám người đè trên mặt đất, trên mặt mảng xanh mảng tím, khóe miệng còn có máu, xem tra đã bị đập một trận rồi.

“Sao thành thế này?” Tần Vĩ dùng sức hét một câu, đám đông liền tản ra.

Diệp Huân thấy mấy người đàn ông cao to còn xách theo gậy gỗ to như cánh tay, hắn chỉ chỉ: “Buông xuống, nói chuyện.”

“Hai thằng này là lưu manh!” Một bác gái béo không thấy ai trả lời liền lên tiếng.

“Giở trò lưu manh? Lưu manh ai? Đương sự bước ra đây nói chuyện.” Tần Vĩ bước qua đẩy người đang đè hai đứa nhỏ ra, tóm một đứa lên.

“Hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp, còn hôn môi, còn……” Vài ba người lên tiếng, nhưng càng nói càng nhỏ làm như ngượng ngùng lắm.

“Qúa ghê tởm!” Lại có người nói tiếp.

“Can hệ gì ông!” Đứa nhỏ bị Tần Vĩ xách lên nghẹn giọng hét lại một câu.

“Đậu má thằng bi3n thái!” Một người đàn ông động nhiên xông lên tát vào mặt đứa nhỏ.

“Anh làm gì đó!” Lửa giận mà Diệp Huân đè trong lòng bùng lên, đẩy người đàn ông kia ra, “Trước mặt cảnh sát còn dám động tay động chân, muốn chút nữa về đồn tâm sự phải không?”

“Chỉ vậy thôi?” Tần Vĩ buông cậu trai ra, tìm thêm vài người kể tình huống cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai đứa nhỏ này thuê một phòng trọ trong ngõ, qua một thời gian có người phát hiện quan hệ của bọn họ không bình thường, chính là đồng tính luyến ái, nói trắng ra chẳng có lưu manh hay bị lưu manh cái gì cả, nhưng đây là thành cũ, trình độ nhận thức cư dân còn thấp, hai đứa thân mật trong phòng thì bị người ta thấy nên mới xảy ra một màn náo nhiệt này.

Trong lòng Diệp Huân dâng lên tư vị không rõ là gì, trên mặt mấy người dân nơi đây tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét, thêm vết thương trên người hai đứa nhỏ làm hắn không nói nổi thành lời. Nhưng Tần Vĩ ít ra có kinh nghiệm, hao hơi giải thích với đám người cả nửa ngày nói đây không phải đùa giỡn lưu manh, cũng không phải bi3n thái, đây là chuyện riêng tư ngươi tình ta nguyện.

“Đánh người vậy là sai rồi, cho dù mấy người bắt được lưu manh cũng không thể coi người ta như bao cát để luyện công.” Tần Vĩ phất phất tay giải tán đám đông, “Đừng vây xem nữa, chuyện này dừng ở đây, tôi thấy hai đứa nhỏ bị thương không nặng, nếu các người ra tay mạnh tới mức để di chứng thì về đồn hết, ai cũng không thiếu phần.”

“Không phải tại bi3n thái sao….” Còn có bác gái rất không chịu hiểu, trưng vẻ xem thường.

“Thật sự không phải,” vẻ mặt Diệp Huân bình tĩnh, giọng nói lạnh ngắt, “Đây là chuyện riêng của người ta, y như bà cùng chồng bà làm chuyện gì trên giường cũng là việc riêng nhà bà, người khác không có quyền xen vào.”

Đám đông hóng chuyện cười váng lên, bác gái đỏ mặt nói không ra lời. Tần Vĩ thừa dịp phẩy tay với hai đứa nhỏ: “Hai đứa về nhà dọn dẹp đi.”

Trên đường về cục Diệp Huân không nói gì cả, Tần Vĩ cũng trầm mặc theo một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được nói: “Anh hỏi nè, Tiểu Diệp, cậu thấy anh xử lý chuyện này không tốt à?”

“Không phải.” Diệp Huân nói thật, việc này chỉ có thể từ bỏ, nếu như bị đánh là một đôi nam nữ chắc chắn không phải cho qua thế này, ít nhất là bị xách về kiểm điểm đả thương người khác.

“Vậy cậu sao vậy?”

“Không có.”

“Trước kia cậu không như vậy, cậu đồng tình hay…” Tần Vĩ mê man, ” Ý anh là, hai đứa nhỏ đó quá oan ức mà, nhưng có quá nhiều người không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, may bọn nó gặp tụi mình, lỡ gặp cảnh sát không chấp nhận thì sao, chuyện này không kết thúc vậy đâu còn chưa biết còn góp phần khinh khi.”

“Đừng nói nữa,” Diệp Huân cắt ngang Tần Vĩ, nâng tay hà hơi rồi chà xát vào nhau, “Không vui.”

“Cậu thật ra là sao vậy hả, có gì thì nói thẳng với anh mày đi, lúc nào rồi mà giả bộ, không giống phong cách cậu gì hết.”

“Chuyện như vừa rồi, anh có thấy ghê tởm không?” Diệp Huân trầm mặc một lúc rồi hỏi.

“Còn được, không nói ghê tởm gì, chỉ thấy chuyện người ta không liên quan gì anh, anh không quản,” Tần Vĩ chậm chạp đi tới sau lưng Diệp Huân, đột nhiên ngẩng đầu, “Tiểu Diệp, anh nói….không phải cậu….”