Thần Hồn Điên Đảo

Chương 7

“Cái ngõ nhỏ nào?” Tần Vĩ mở cửa xe cảnh sát ra, phố Đinh Gia có tới bốn ngõ nhỏ mà cái vị Diệp Huân ngồi như núi thái sơn bên cạnh còn không xác định được đó là cái ngõ nào.

“Em không biết.” Diệp Huân dựa vào cửa kính xe, hắn thật sự không biết nhà Kha Dương ở ngõ nào, chưa đi được tới đầu ngõ đã bị đổi trở về, “Phố Đinh Gia nhiều ngõ vậy saoo?”

“Có cả thảy bốn ngõ nhỏ, lỡ nhiều hơn thì sao?” Tần Vĩ đỗ xe vên đường, “Diệp thiếu gia ngài muốn tìm ai, anh đi hỏi thăm cho.”

“Em đi,” Diệp Huân mở cửa xe nhìn lướt qua bên cạnh, “Anh ngồi yên đây đi.”

Ven đường có hàng quầy vặt, một bác gái ngồi phía trong dỗ cháu, Diệp Huân đi qua mua bao thuốc, “Bác gái, tôi muốn hỏi thăm một người.”

“Hỏi thăm ai?” Bác gái vừa nghe lời này thì quay lại thấy Diệp Huân mặc cảnh phục cùng xe cảnh sát phía sau liều bật người đưa đầu lại, ngó ngó cái núm giả trong tay đứa cháu, đè thấp giọng: “Chỗ chúng tôi xảy ra chuyện gì hả?”

“Không có,” Diệp Huân khoát khoát tay, “Không có chuyện gì hết, việc tư thôi.”

“Ầy, việc tư à, vậy cậu hỏi đi tôi quen nơi này lắm, cơ bản đều biết hết.”

“Bác biết đứa nhỏ tên Kha Dương không?” Diệp Huân hỏi một câu rồi đột nhiên bất an, hắn vô cùng muốn gặp Kha Dương muốn biết chuyện phát sinh trên người mình hai ngày nay, nhưng giờ chân tướng đến trước mắt lại sinh ra kháng cự, trời biết có chuyện gì đang xảy ra, cho dù hai người có gặp nhau cũng chưa chắc phát hiện chân tướng.

“Kha Dương à…” bác gái kéo dài giọng, trên mặt có biểu tình không rõ, đưa tay chỉ chỉ ngõ đối diện, “Là đứa nhỏ nhà lão Kha đi, ở cạnh cái đê trong ngõ, đi một đoạn là tới, nhà họ ở tuốt phía trong… Đồng chí cảnh sát, Kha Dương phạm pháp hả?”

“Không có.” Diệp Huân nhìn thoáng qua bác gái đang tràn ngập mong chờ, “Tôi đã nói là việc riêng.”

“Kha Dương mà có việc riêng với cảnh sát á,” bác gái hơi thất vọng nhỏ giọng lầm bầm rồi đột nhiên vỗ hai cái lên tay Diệp Huân, chỉ về con đường đối diện, “Đó, đó là con thứ ba của Kha gia, Ngốc Tam Nhi, cậu tìm nó là được nói nó dẫn đi cho.”

Diệp Huân quay đầu nhìn thấy Ngốc Tam Nhi ngậm mấy tờ tiền mặt ngó xe cảnh sát của bọn họ, trong lòng hắn hơi khó chịu, đứa nhỏ này ngốc thật à, không thấy dơ sao?

“Ngốc Tam Nhi…” bác gái chống lên quầy kêu lớn nội lực mười phần lưu loát, khiến cho màng nhĩ của Diệp Huân phát đau, “Có cảnh sát muốn kiếm anh của mày nè….”

Có cảnh sát kiếm Kha Dương!

Ngốc Tam Nhi ngậm tiền, trợn mắt nhìn Diệp Huân đang đi về phía mình, trong đầu nhảy ra một câu – Kha Dương gϊếŧ người? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!

Diệp Huân đi tới trước mặt Ngốc Tam Nhi, nó vẫn không nhúc nhích không nói lời nào, chỉ có tròng mắt đảo đều. Hắn cảm thấy buồn cười, mới hỏi Kha Dương có nhà không còn chưa hỏi xong, Ngốc Tam Nhi đột ngột quay người lại chạy cuống cuồng vào ngõ nhỏ, tiền ngậm ở miệng rớt xuống mà không thèm kiểm tra, lủi mất bóng nhanh như thỏ.

“Mẹ nó, sao lại vậy chứ? Muốn anh đi chung không…” Tần Vĩ không rõ tình huống, nhảy ra khỏi xe định rượt theo.

“Nói anh ngồi trên xe đi.” Diệp Huân ngăn anh lại, bộ dạng Tần Vĩ y như rượt kẻ trộm, cũng may buổi chiều đi tuần tra nên bọn họ vẫn chưa nhận súng nếu không tên này có thể lôi súng ra xài luôn, “Em vào tìm người, anh chờ ở đây đi…Anh đừng có dọa người ta vậy chứ. Tính nhiễu dân à?”

Ngốc Tam Nhi vừa vào sân liền lao thẳng tới Kha Dương, lôi cậu vào trong phòng.

Kha Dương đứng cạnh bàn trà đem ấm tử sa bảo bối của sư phụ ra tráng nước sôi, bị Ngốc Tam Nhi kéo như vậy thiếu chút nữa cậu đã đem nước sôi dội luôn lên đầu sư phụ: “Em làm gì vậy!”

“Vào đây,” Ngốc Tam Nhi lôi cậu không buông, “Em có việc muốn nói với anh!”

“Làm gì vậy, điên điên khùng khùng,” Kha Lương Sơn nhìn hai người, mày nhăn thành một đường, “Kêu con mua điểm tâm đâu rồi?”

“Con đang gấp, chút mua sau ạ…” Ngốc Tam Nhi không quay đầu kéo thẳng Kha Dương vào phòng.

Kha Dương muốn nói phòng anh không có WC nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đẩy mạnh vào phòng.

Ngốc Tam nhi mở cửa sổ, đẩy song cửa lên, ngoắc ngoắc Kha Dương: “Dương ca, đi mau!”

Kha Dương nhìn biểu tình “tráng sĩ một đi không trở lại” của Ngốc Tam Nhi nhịn không được vui vẻ: “Đi đâu? Em bị ai rượt theo à?”

“Không phải em bị người ta rượt! Là anh! Cảnh sát đang kiếm anh ở đầu ngõ kìa, hai người, còn mang xe cảnh sát tới!” Ngốc Tam Nhi nhìn dáng vẻ không vội không gấp của Kha Dương mà nóng ruột: “Không phải anh phạm pháp đó chứ?”

Kha Dương sửng sốt, rồi liền hiểu ngay, Diệp Huân đến rồi.

Ngốc Tam Nhi không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ để ý cậu ngăn nó lại, Kha Dương mạnh hơn nên nó kéo nửa ngày vẫn không được gì: “Anh làm gì vậy, chờ người ta vào bắt à!”

“Có hai cảnh sát thôi sợ cái lông gì, không chạy,” Kha Dương bước ra khỏi phòng, Ngốc Tam Nhi nghi hoặc nhưng vẫn nhập vai rất nhanh, cậu quay lại nói thêm: “Không thể chạy, tự thú biết đâu được khoan hồng, hôm nay anh làm mẫu cho em xem, nhớ học hỏi.”

Kha Dương nói xong đã ra khỏi phòng bước vào sân viện, đúng lúc thấy Diệp Huân đẩy cửa bước vào.

Tuy rằng đã đổi thân thể với Kha Dương mấy lần nhưng Diệp Huân chưa từng thấy vẻ ngoài của cậu, phòng Kha Dương không có gương nên hắn chỉ thấy mặt cậu qua tấm thẻ học sinh.

Dù chỉ là vậy nhưng hắn vừa liếc mắt liền nhận ra chàng trai cao lớn mặc đồ thể thao đang đứng trong sân chính là Kha Dương. So với hình chụp thì đẹp trai hơn rất nhiều, tóc cắt ngắn cỡ cọng lông, mặt mang biểu tình giống như ảnh chụp, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt.

Khi nhìn Diệp Huân, mặt Kha Dương hơi ngẩng lên vừa lúc hứng lấy ánh mặt trời, đinh tai của tai trái ánh lên một tia sáng nho nhỏ.

Diệp Huân cảm thấy dáng vẻ của Kha Dương thật sự vừa mắt, nhưng mà hắn không có hứng thú với học sinh, huống chi hai người còn xuất hiện chuyện kỳ bí chưa hiểu được.

Hắn im lặng sửng sốt một hồi, không biết là vì Kha Dương hay vì cái gì khác.

“Tìm tôi?” Kha Dương cười cười, vừa đút tay vào túi quần vừa bước tới.

“Ừ.” Diệp Huân cũng không nói nhiều, xoay người đi tới.

Kha Lương Sơn đang uống trà với ông Hồ nhìn hai người bọn họ im lặng, gã muốn hỏi chuyện gì xảy ra nhưng trong nháy mắt Diệp Huân xoay người gã đã dẹp ý định này. Bóng dáng của hắn có chút quen mắt, suy nghĩ cẩn thận liền nhận ra nó giống hệt tư thế của Kha Dương khi ra khỏi cửa sáng nay.

Ngốc Tam Nhi không nghĩ nhiều được như vậy, trực tiếp chạy qua vừa cào tường vừa nhỏ giọng kêu: “Dương ca!”

“Pha trà cho sư phụ đi,” Kha Dương quay đầu hất cằm với nó, “Chút nữa anh mang điểm tâm về.”

“Anh…quen biết hả?” Ngốc Tam Nhi ngó Diệp Huân lom lom, “Không thể đi!”

“Ừ, biết nhau,” Kha Dương cười cười, chắc tính là quen biết, nghiêm túc mà nói đều xem qua người nhau hết rồi, “Đâu phải khi không cha em cũng gọi em là Ngốc Tam Nhi.”

“Đệch, em ngốc chỗ nào!” Ngốc Tam Nhi thấy hai người quen biết thì nhẹ nhàng thở ra, “Em đây ngọc thụ lâm phong tới mức mỗi lần soi gương đều phải tự ngại đó!”

“Cái gương của em nhất định hai mặt đều là thủy ngân rồi.”

Kha Dương theo Diệp Huân một trước một sau đi ra ngõ nhỏ, Diệp Huân không nói gì làm Kha Dương phía sau cũng không tiện mở miệng. Cho tới khi đến đầu ngõ, Diệp Huân mới quay đầu lại hỏi một câu: “Chỗ các cậu có nơi nào nói chuyện được không?”

“Tiệm bánh bao,” Kha Dương chỉ chỉ tiệm bánh bao của ông Trương phía trước, “Đúng lúc tôi chưa ăn gì hết, chắc anh cũng vậy đi.”

“Không đi, nhiều mùi lắm.” Diệp Huân nhíu nhíu mày.

“Vậy đi ăn bánh quẩy.” Kha Huân cũng không khăng khăng làm gì, cậu không có yêu cầu với đồ ăn, ăn cái gì cũng được, theo lời Ngốc Tam Nhi là ăn cái gì chả phải ăn dù sao cuối cùng cũng ị hết.

“Cậu chưa ăn sáng sao?” Diệp Huân đột nhiên nhớ tới lúc sáng có kiểm qua trên người Kha Dương, miếng sắt nhỏ cũng không có, “Không có tiền ăn hả?”

“Anh không biết à, tiền sao dám để trên người chứ, tiền mà đem theo bên mình đã sớm bị Ngốc Tam Nhi lấy hết,” Kha Dương cào cào tóc vui vẻ, “Đều để trong ngăn tủ, trong cái áo lông cũ màu xanh lam, lần sau nếu anh cần cứ kiếm ở chỗ đó.”

Sau khi ngồi vào chỗ ở cửa hàng ăn vặt, Kha Dương mới bắt đầu đánh giá Diệp Huân một lượt, nhìn người thật với nhìn qua gương thật sự không giống nhau mà, đây mới là Diệp Huân thật sự, từ linh hồn bên trong đến thể xác bên ngoài.

Diệp Huân so với lúc hồn mình chiếm giữ thì lạnh nhạt hơn nhiều, nhưng mà ánh mắt thật ôn hòa.

“Biết tôi tìm cậu làm gì không?” Diệp Huân biết Kha Dương đang nhìn hắn, nhóc con này sớm chẳng biết kiêng dè gì mà nhìn tới nhìn lui rồi.

“Ừ, biết,” Kha Dương cầm bánh quẩy cắn một cái, vốn muốn gắp cho hắn một cái bánh nhưng cậu mơ hồ cảm thấy người này sẽ để ý nên đành bỏ vào chén rồi để qua một bên của hắn, “Nhưng mà anh tìm tôi cũng vô dụng, tôi không biết đây là chuyện gì.”

“Tôi cảm thấy……việc này có liên quan đến cậu,” Diệp Huân không động vào chén, bây giờ hắn không muốn ăn nên rút thuốc ra hút, “Lần đầu tiên xảy ra chuyện, tôi ở cái phòng nát nhà cậu nhìn thấy…..không biết là người hay quỷ mà không ai thấy được, biến mất trước mắt tôi.”

Kha Dương giương mắt nhìn nhìn Diệp Huân, xem ra hắn đã thấy người đàn ông đi theo phú bà, cậu xé bánh quẩy bỏ vào sữa đậu nành, “Phòng đó không tới nỗi nát vậy chứ.”

“Trọng điểm là cái này đó hả?” Diệp Huân có chút buồn cười nhìn nhìn Kha Dương vẫn đang chuyên chú nhúng bánh quẩy, tay Kha Dương không giống tay Ngốc Tam Nhi, móng tay cắt ngắn rất sạch sẽ.

Không biết vì lý do gì nhưng Diệp Huân luôn có hảo cảm với những người có đôi tay sạch sẽ.

“Đó là quỷ thật, nhưng có quan hệ với chuyện này không thì khó nói.” Kha Dương chậm chạp nói, “Tôi không dọa anh đâu, mấy chuyện vậy tôi thấy nhiều rồi, nếu vì vậy mà bị đổi tới đổi lui với người khác chắc tôi sớm kiếm cọng dây thừng treo cổ chết, ai chịu cho nổi.”

Diệp Huân nghe Kha Dương nói ra những lời này bằng thái độ bình tĩnh như vậy nhịn không được phải xem cậu bằng ánh mắt khác, học sinh trung học có vẻ bình thường như thế đối mặt với mấy chuyện ma quỷ vẫn giữ được sự bình tĩnh vậy sao?

Diệp Huân có chút hoài nghi sự chân thật của mấy lời này nhưng cảnh tượng người đàn ông biến mất giữa trời chiều tuyệt đối không phải thứ có thể lừa gạt.

“Người xung quanh cậu đều biết cậu nhìn thấy à?” Diệp Huân rít một hơi thuốc, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Kha Dương.

“Sư phụ tôi với Ngốc Tam Nhi biết, giờ thêm anh nữa đó phòng khi anh bị đổi qua lại sợ.”

“Nói vậy, thật sự là có…”

“Thấy thì có, không thấy thì không có.” Kha Dương cười cười.

Lúc trước Diệp Huân cảm thấy mình có rất nhiều thứ muốn nói rõ ràng với Kha Dương nhưng giờ gặp lại tìm không ra chủ đề gì, chỉ đành trầm mặc rít thuốc. Kha Dương cũng không sốt ruột, vui vui vẻ vẻ lấy bánh quẩy ngâm sữa đậu nành để ăn, y như việc này chả can hệ gì cậu.

“Cậu không có di động?” Diệp Huân không chú ý tùy tiện hỏi một câu, cái này kể ra cũng quan trọng, hai người bây giờ đổi tới đổi lui không theo nguyên tắc nên có phương tiện liên lạc tùy thời.

“Không, sư phụ không cho dùng, nói thứ đó dễ bị sét đánh,” Kha Dương cúi đầu uống sữa đậu nành, “Đùng đoàng! Người xài di động cũng cháy thành than luôn.”

Diệp Huân vừa cạn hết lời vừa mắc cười, nửa ngày sau mới nói tiếp: “Sư phụ cậu cá tính quá đi.”

“Ừ, còn nữa, từ lúc tự sáng tác ra Thái Cực quyền riêng cá tính lại càng mạnh.” Kha Dương gật gật đầu.

“Nói chuyện quan trọng,” Diệp Huân đem đề tài này gạt qua, hắn phát hiện Kha Dương nhìn thì đứng đắn nhưng lại nói ra mấy lời giải trí vl, “Hiện tại còn chưa biết giải quyết việc này thế nào, lỡ như đổi nữa thì làm sao liên lạc cậu đây?”

“Qua nhà anh tìm đi, đừng nói anh không biết nhà mình luôn.” Kha Dương không để tâm trả lời.

“……..Quên đi, tôi mua cho cậu cái di động.” Diệp Huân thở dài, lười giải thích với Kha Dương, lỡ việc này xảy ra tiếp không lẽ hao hơi chạy hết nửa thành Sa Hà, chạy giữa đường lại biến lại chỉ tổ giày vò ngu người.

Kha Dương sửng sốt một hồi, ngẩng đầu: “Đừng mua, tôi không dùng được mà để sư phụ thấy sẽ bị đập chết, không có lời.”

“Sư phụ cậu bệnh thần kinh à,” di động Diệp Huân kêu, hắn vừa lấy di động vừa liếc Kha Dương, “Không phải cậu có năng lực giấu tiền hả, giấu kỹ là được, nói di động không phải của cậu là của tôi, hiểu chưa?”

“Hiểu, là dùng của anh.” Kha Dương dựa vào lưng ghế, cười cười.

Trong nháy mắt Diệp Huân có xung động muốn hỏi đinh tai trái của cậu nhưng rồi mạnh mẽ đ è xuống, nhìn Kha Dương thế nào cũng không giống.

Tần Vĩ gọi điện tới, chắc là chờ tới mất kiên nhẫn rồi nên điện thoại vừa mở liền nghe tiếng anh ào ào: “Tiểu Diệp, sao rồi, ở đâu vậy! Muốn anh trai đây qua xử tên nhóc kia không?”

“Không có gì đâu, em qua ngay đây.” Diệp Huân không đợi Tần Vĩ trả lời đã cúp điệp thoại, hắn nên về cục trước, vốn định dành một giờ xử lý việc riêng nếu không về sẽ trễ tuần tra buổi chiều.

Hắn lấy bút ra, kéo tay Kha Dương rồi viết số điện thoại của mình lên mu bàn tay cậu: “Tôi phải về cục, ngày mai tới trường tìm cậu sau, số điện thoại của tôi đây, có chuyện thì gọi ngay, hoặc có gì kỳ lạ cũng gọi luôn, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi,” Kha Dương uống xong miếng sữa đậu nành cuối rồi đứng lên, “Đúng rồi, có chuyện này quên nói với anh, sáng nay có người đàn ông qua tìm anh.”

Diệp Huân đang định nhét điện thoại vào túi liền dừng động tác: “Ai?”

“Người tối qua nhắn tin sáng nay muốn kiếm anh,” Kha Dương nhìn sắc mặt Diệp Huân, bình tĩnh ghê, mới tiếp tục nói thêm nửa câu sau: “Bạn trai cũ của anh?”