Tuyết Thượng Mai Chi

Chương 1

Dưới chân là thiên lao ngập tràn mùi máu tanh.

Nam nhân tà áo đỏ rực như ngọn lửa, chiếc cằm gầy hơi hếch lên, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ chứa đầy giá băng.

Tôi bị nhấc lên một cách thô bạo, xiềng xích từng vòng từng vòng quấn quanh cơ thể, cổ tay đau đớn cùng cực, giống như đã bị gãy thành từng đoạn.

Tôi ngước mắt lên, chỉ thấy một bàn tay thon dài mảnh khảnh đang cầm một lưỡi dao, ánh dao dưới ánh nến yếu ớt tỏa ra hàn quang, từng bước tiến dần về phía tôi.

Lưỡi dao trượt dọc trên cơ thể ——

Máu tươi đầm đìa.

Tôi chợt bừng tỉnh, mở to đôi mắt.

Xung quanh là căn chung cư quen thuộc, phong cách trang trí tối giản, rèm cửa màu be kéo kín mít che bớt đi ánh sáng đèn led phía bên ngoài cửa kính trong suốt.

Tôi bước xuống giường uống một ngụm nước, tay cầm ly nước vẫn đang tỏa ra hơi ấm, có chút mê man.

Đã ba tháng kể từ khi rời khỏi cuốn sách nhưng tôi vẫn chưa thể nào thoát ra được khỏi ảnh hưởng của những ngày tháng đó.

Trong mỗi giấc mộng, từng dòng m.áu dữ tợn, huyết nhục mơ hồ, đau đớn làm trái tim tôi không nhịn được mà hoảng sợ.

Xuyên sách vốn dĩ chỉ là giao dịch giữa tôi và hệ thống trong lúc rảnh rỗi.

Hệ thống mang lại tiền tài cho tôi, còn tôi giúp nó đảm nhận vai diễn của nữ phụ.

Tôi xuyên sách, trở thành thanh mai trúc mã của hoàng đế, cứu giúp thống đốc Đông Xưởng, sau đó lại gặp phải nữ chủ rồi mất đi tất cả, cuối cùng bị lăng trì đến chết.

Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Ngoại trừ tôi.

Đối với những nhân vật trong sách, tôi đã trả giá toàn bộ những tình cảm chân thành nhất của bản thân.

Tôi không thể quên được khi còn nhỏ, hoàng đế ca ca đưa tôi đi trèo cây, vuốt ve tóc mai tôi nói:

“Yêu Yêu, ca ca sẽ nuông chiều, yêu thương muội cả đời.”

Tôi không thể quên được thời khắc khi cứu được cậu nhóc đáng thương đó, khi đó gương lấm lem bẩn thỉu mặt hắn hơi ngẩng lên, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời đầy trăng sao tỏa ra những tia sáng vụn vỡ.

Hắn nói:

“Tiểu thư, tương lai nô tài nhất định sẽ báo đáp người.”

Ký ức về những năm tháng như thủy triều không ngừng xâm chiếm lấy tâm trí tôi, hỗn loạn, dồn dập, thê lương như những cành hợp hoan ngày thu nở rợp khắp trời.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên đến gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý là đàn anh của tôi khi tôi còn học đại học.

Anh ấy bình tĩnh nghiêm túc lắng nghe hết câu chuyện của tôi, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng:

“Xem ra, em đã từng bị phản bội?”

Anh nâng chiếc kính gọng vàng lên:

“Nếu như đã bị sự phản bội làm tổn thương, em cần phải quên đo sự phản bội đó, hoặc là đi tìm một nơi ký gửi tình cảm mới.”

Anh nghĩ rằng, tôi cần phải tìm một nơi ký gửi tình cảm mới thì mới có thể xoa dịu được nỗi đau của sự phản bội.