"Tại sao tôi chọn biển sâu làm nơi an nghỉ cuối cùng ư?"
Tiếng thở dài trong nỗi tuyệt vọng giữa ranh giới sự sống và chết đi.
"Chỉ nơi đó mới chào đón kẻ vô dụng như tôi."
Cứ như vậy cậu tìm đến biển, từng bước, từng bước đi xuống làn nước trong xanh ánh lên nguyệt ảnh cô độc, dịu hiền. Tấm thân này, cùng với trái tim đầy vết thương đang nhói đau, chìm sâu dần, nặng nề, nhưng khiến cậu cảm thấy thật thanh thản.
Bỏ lại đằng sau thế giới tàn nhẫn kia, giọt lệ trên gương mặt cậu hòa theo dòng nước, cậu bỗng có ước mong rằng:
"Muốn thật sự tan thành bọt nước mà biến mất mãi mãi…"
"Thật sự ấm áp."
"Không phải giả vờ mạnh mẽ, gánh lấy đau khổ."
Một hồi lâu sau, ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng…
"Cậu chủ, cậu không được như vậy."
Một cái tát mạnh giáng xuống khuôn mặt bất thần, không còn niềm tin gì với cuộc sống này.
"Bình tĩnh nhìn tôi đây."
Đôi mắt vằn vện tơ đỏ nhìn chòng chọc vào đối phương để nhận sự răn đe, chỉ giáo.
"Cách để sống trong thế giới này là phải phá bỏ đi mọi nguyên tắc."
Vài phút tĩnh lặng.
"Chỉ khi mày chiến đấu cho bản thân mày, mày mới mạnh nhất."
Từng giây trôi qua, lại có thêm khoảnh khắc trở thành quá khứ, nhưng cậu đã tìm ra lý do để sống ở hiện tại đó là để gặp chính bản thân mình.
Sau một trận đánh đòn tâm lý dữ dằn, bác sĩ vất vả lắm mới đưa được chàng thiếu gia tài phiệt con trùm kinh tế khét tiếng này về lại bệnh viện tâm thần điều trị, nếu không thì sẽ bị tiễn đi bán vàng mất thôi.
Ngoan ngoãn được mấy hôm, căn phòng số 1004 lại phát lên thông báo khẩn, dấy động đến các giới tổ chức ngầm và mafia.
"Cậu chủ bỏ trốn…"
Một phút đếm ngược đến giờ tan học!
Hồng Ngọc sải bước đi ra khỏi trường học, chạy qua hành lang, rẽ vào cầu thang, giày thể thao trắng thi nhau đến gần như rối loạn trên bậc thang.
Hàng loạt học sinh cá biệt, trùm trường hò hét đi qua người cô, còn buông lời trêu ghẹo.
"Con của tội phạm truy nã."
Hồng Ngọc, con nghiện, đồ ngu, cút đi, con khốn thần kinh… Đó là những lời khinh miệt dán lên người cô mỗi ngày đến trường. Vì có ba dính đến đường dây buôn lậu ma túy và bị truy nã nên cô bị bạn bè xa lánh, chửi rủa.
Hồng Ngọc nhắm mắt làm ngơ, nghe riết cũng quen, gắng sức đi thật nhanh, lâu lâu quay đầu lại, giống như sau lưng có ác quỷ vô hình muốn đoạt mạng cô vậy.
Đi đến một con hẻm, Hồng Ngọc lau mồ hôi trên trán, tim đập thình thịch.
Con hẻm nhỏ vắng người qua lại, thỉnh thoảng lại nghe tiếng quét rác của công nhân vệ sinh, còn có tiếng chửi lớn, đánh nhau ầm ầm.
Trong góc tối đằng xa, một đám lưu manh đang đánh người, nam thiếu niên mặc đồ bệnh nhân màu xanh nằm dí dưới đất, không một chút phản kháng.
Hồng Ngọc hít một hơi thật sâu, nín thở, cúi gằm mặt đi lướt qua.
Đám lưu manh đó không ngừng buông lời chửi thề, ra đòn như vũ bão lên thân thể đó.
Hồng Ngọc nhanh chóng đi thẳng, lén lút lấy điện thoại ra để gọi cảnh sát, vừa bấm nút gọi, đuôi tóc cột cao bị người khác túm lại đau điếng.
Cô bị kéo vào đám người đó một cách vô tình.
Một tên lưu manh tóc nhuộm màu khói, gương mặt tuy đẹp nhưng lại có nét ngông cuồng, cậu ta ước chừng cũng giống như những học sinh trong trường cá biệt Hồng Ngọc theo học.
Cậu ta vỗ mặt cô hai cái: "Con ranh, mày định gọi điện thoại cho ai?"
Hồng Ngọc cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng, chỉ lí nhí đáp lời: "Bạn tôi."
Cậu ta không hề nhẹ nhàng túm cổ tay Hồng Ngọc, giật lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên ba số của cảnh sát.
"Mẹ kiếp!" Một cái tát nháng lửa vỗ xuống mặt Hồng Ngọc.
"Mày muốn chết hay gì?"
Hồng Ngọc bị đẩy ngã xuống nền đất bên cạnh cậu thiếu niên mặc đồ bệnh nhân kia, cậu ta mặt mũi tèm nhem máu, cố gượng để lên tiếng:
"Tên đó là bệnh nhân tâm thần đấy, cậu mau bỏ chạy đi."
Làm sao bỏ chạy lúc này cơ chứ, bọn chúng hung tàn thế kia mà.
"Địa bàn Lý gia, chạy đâu cho thoát." Một tên khác cười nhạo, còn một tên thì ngồi xổm xuống túm tóc cô, ép cô ngẩng mặt lên.
Tên thiếu niên tóc màu khói đó hất cằm về phía anh bạn mặc đồ bệnh nhân bị đánh tơi bời hoa lá kia, hỏi: "Mày biết nó không?"
Tên lưu manh nắm tóc Hồng Ngọc, ép cô nhìn sang.
Cô ngập ngừng nói: "Không quen."
"Ồ…" Tên lưu manh đó vỗ mặt cô, giễu cợt: "Thì ra thích lo chuyện bao đồng."
"Tha cho tôi." Hồng Ngọc tha thiết cầu xin.
Nam thiếu niên mặc đồ bệnh nhân kia cũng khóc lóc yếu ớt xin tha.
"Cậu chủ tha mạng, tôi không dám báo lại cho người tổ chức đến đây đâu ạ."
Hồng Ngọc cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Người thiếu niên tóc khói đó tháo hạt cút trên cổ áo, mặt mày khó chịu vì bộ đồ đang mặc cướp từ người khác. Cậu ta ngồi xuống bóp cằm Hồng Ngọc, nói giọng hơi khàn: "Tính cứu nó à?"
Đôi chân mày cậu ta nhếch lên, thật sự muốn biết lý do.
Hồng Ngọc: "Không."
Không ổn rồi!
"Mày thấy nó đáng thương?"
Hồng Ngọc không lên tiếng. Vừa rồi cô nhìn thoáng qua khuôn mặt này, trong nháy mắt, đủ để cô xác định là một người có đôi mắt tam bạch tuyệt đẹp, nhưng không thể nhìn thẳng.
Cậu ta túm cổ áo cô: "Có tiền không?"
"Gì cơ?"
"Tao cần tiền, mày có không?"
Nghe cậu ta hỏi vậy, một tên trong nhóm lưu manh lên tiếng: "Thiếu gia như cậu cũng thiếu tiền ư?"
Như một sự sỉ vả lên mặt người thiếu niên này, cậu ta ném cho tên đó cái nhìn sắc lạnh, gằn giọng: "Im miệng."
Trong mắt Hồng Ngọc lúc này nhận ra, họ cũng là chỉ là đám người đi bắt nạt và bóc lột tiền của người khác. Trong người không mang theo nhiều tiền, vì sợ chúng lục soát, Hồng Ngọc đành phải lấy ra mấy đồng bạc lẻ đưa cho bọn chúng.
Đối phương cười khẩy vài tiếng khinh thường: "Rẻ mạt."
Đống tiền lẻ trong tay Hồng Ngọc bị hất bay đi, đối phương không cần, còn chê cười.
"Thôi thì không có tiền, thử cái khác nhợ."
Nói xong, đối phương nhìn một lượt Hồng Ngọc từ trên xuống dưới, cười như không cười, đôi mắt gian manh.
"Hay là ăn nhỏ này ta?"
Hồng Ngọc sững người, cố sức đẩy ra, tay chống đất bò dậy. Mấy tên lưu manh tiến lên theo sự ra lệnh của đối phương, họ ghì người cô nằm xuống đất, ba tay bốn chân giữ chặt. Trong tình cảnh thế này cô không khác gì một con chó hoang bị đày đọa.
Xấu hổ, giận dữ, lẫn nhục nhã.
Hồng Ngọc hét lớn, ra sức giãy dụa, phản kháng.
Đối phương lấy điện thoại trong túi ra, bấm ba số, sau đó quăng tới nam thiếu niên bị đánh bầm dập kia.
"Gọi cảnh sát đi."
Cậu ta vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
"Gọi nói ở đây có vụ bạo lực xảy ra…"
Đối phương thản nhiên nói, khiến cho những tên lưu manh một phút kinh ngạc, không hiểu chuyện gì.
Cậu thiếu niên kia nhìn thấy vẻ hung tàn của đối phương, đành phải chấp thuận.
Hồng Ngọc bị đối phương áp tới, nâng mặt cô lên, hôn môi cô, động tác thô bạo không thể chống trả.
Cô từ bỏ việc chống cự, giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Đối phương nắm lấy cổ áo cô, xé một cái, để lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng, phơi bày làn da trắng ngần, ngực cô phập phồng theo hơi thở.
Những tên lưu manh kia lập tức quay đầu đi chỗ khác, vì họ không nghĩ đến tình huống cậu chủ Lý này sẽ làm ra việc như thế. Dù sao họ cũng được trả tiền và chỉ làm theo lệnh nếu như muốn có con đường sống sót quay về nhà.
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng không gian.
Đối phương thầm nói bên tai cô: "Kêu cứu đi."
Cô nước mắt lưng tròng: "Làm ơn, thả tôi ra."
Đối phương hung hăng cắn cổ cô, đau đến mức hai tay cào xuống đất.
Tiếng còi xe cảnh sát gần kề, đối phương túm cổ cô lên.
"Chơi các người một vố xem sao."
Trong nháy mắt, đối phương lộ ra vẻ hung ác, tàn bạo, đè Hồng Ngọc xuống xé rách đồ trên người cô.
Mắt đối phương đỏ lên, mơn trớn cổ cô, cắn lên vai cô, dồn ép cô như điên.
Hồng Ngọc ra sức cầu cứu thật lớn, đây là ý mà đối phương mong muốn nãy giờ.
Đôi môi cô bị cắn, mùi máu tanh tràn vào khoang miệng. Cổ cô bị bàn tay rắn chắc kia bóp chặt.
Cảnh sát ập tới bao vây họ.
"Thả em ấy ra!"
Hai viên cảnh sát đi tới khống chế người thiếu niên tóc khói đó lại. Họ vặn ngược tay cậu ta ra sau, ghì cậu ta nằm sấp xuống đất, còng số tám vào tay.
Một viên cảnh sát nhanh chóng mang áo đi tới khoác vào người Hồng Ngọc, trấn an: "Em an toàn rồi, không sao nữa đâu."
Người thiếu niên đó nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, nở nụ cười thản nhiên, trầm giọng nói: "Cảm ơn đã hợp tác."
Sau ngày hôm đó, tin tức cậu chủ của Lý gia, ông trùm khét tiếng thế giới ngầm bị bắt vì cưỡиɠ ɧϊếp một nữ sinh trung học 16 tuổi lan rộng, khiến cho cổ phiếu tập đoàn đa quốc gia khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vì tin tức đó Hồng Ngọc cũng bị ảnh hưởng đến đời sống, bạn bè dè bỉu cô không còn trong sạch buộc cô phải nghỉ học.
Chưa xong, Hồng Ngọc còn đối diện với một tổn thương lớn khác, ba cô bị ám sát vào chính ngày sinh nhật của mình.
Mọi thứ tồi tệ đều ập đến khiến cô như muốn chết đi.
Đứng trước di ảnh người ba vừa đáng thương vừa đáng trách, Hồng Ngọc bơ phờ như một người bị mất vía vậy.
Bầu không khí u buồn tĩnh lặng một lúc cho đến khi có người tới. Dọc hai bên hành lang là vô số người mặc vest đen, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc và sắc lạnh. Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài đầy quyền lực chậm rãi đi vào, bước chân dứt khoát, uy nghiêm.
Người đàn ông đấy châm một điếu thuốc, rít một hơi sau đó cắm điếu thuốc vào lư hương. Ánh mắt đồng cảm nhưng lại lạnh nhạt.
Ông ta quay người vừa dợm bước chân, Hồng Ngọc lên tiếng: "Chú, là ai đã gϊếŧ chết ba con chứ?"
Ông nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Hồng Ngọc, sự căm thù hiện rõ trong đôi mắt đó.
Ông ta phà ra hơi thở nhẹ: "Ba nhỏ là anh em mà tôi tin tưởng nhất. Anh ấy ra đi, tôi cũng đau lòng không kém."
Nói rồi, ông ta đi lại gần ôm Hồng Ngọc vào lòng, vỗ vai an ủi một lát. Hồi lâu sau, ông lên tiếng: "Nhỏ có muốn biết ai là người gây ra cái chết cho ba nhỏ không?"
Hồng Ngọc: "Có."
Ông xoa xoa mái tóc dài này nghiêm trang bảo: "Cái giá phải trả sẽ rất đắt."
Hồng Ngọc buông thả người chú này ra, nhìn thẳng vào mắt ông, thể hiện rõ nỗi quyết tâm trong lòng mình.
"Con sẽ chấp nhận tất cả."
Ông nắm chặt hai bên vai Hồng Ngọc: "Vậy thì theo chú."
Thành phố vịnh Iceland, 11h đêm.
Người đàn ông dẫn Hồng Ngọc vào một căn phòng khách rộng thênh thang, được bày trí như một cung điện sa hoa của vua chúa. Đèn sáng rực rỡ, Hồng Ngọc không dám nhìn gì xung quanh, cúi gầm mặt, cảm giác nơi này lạnh lẽo đến đáng sợ.
Chưa kể xung quanh còn có những người thanh niên khá máu mặt đứng đây.
"Cô bé này là người mới, các cậu phải tận tình giúp đỡ, chỉ bảo, cấm có những hành vi khác."
Tất nhiên người đứng đầu tổ chức ra lệnh sao có thể không nghe được.
Một thanh niên có tên Lục Phi đi tới gần đánh giá Hồng Ngọc một phen.
"Tại sao em lại đến đây? Em là con gái mà?"
Hồng Ngọc nhỏ giọng đáp lời: "Để trở nên mạnh mẽ."
"Ồ." Lục Phi gật đầu cười cười.
Người chú rời khỏi chỗ ngồi quyền lực kia, chạm nhẹ lên cánh mũi Hồng Ngọc một cái, buông một câu đùa.
"Con bé này lớn lên sẽ rất xinh đẹp, khiến bao cánh đàn ông phải gục đổ. Ai gϊếŧ được con bé ta nhường lại cả cơ ngơi và vị trí của ta hiện tại."
Lời ông thốt ra, ngay cả những người con trai có mặt ở đây cũng phải kinh ngạc.
"Con bé này lọt vào tay Lý gia chắc chắn sẽ tạo ra cơn địa chấn không nhỏ."
Không nói lời đùa cợt nữa, người chú quyền lực kia rời khỏi đây một cách bình thản.
Ngay khi người chú đó rời đi, Lục Phi nhận lệnh đưa Hồng Ngọc đến nơi ở riêng.
Trước khi Hồng Ngọc cất bước đi theo, cô nghe loáng thoáng có giọng nam trầm thấp đùa cợt rằng: "Con nhỏ đó lớn lên sẽ là một người tình tuyệt vời nhỉ!"
"Công chúa của ba đấy, chớ nên động vào còn hơn." Một cậu con trai lên tiếng.
Hồng Ngọc thờ ơ không quan tâm tới nữa, bước chân chậm rãi đi trên con đường lạnh lẽo như đáy biển vực sâu.