Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 48

Đầu óc Tiểu Cư Cư trống rỗng, cố gắng suy nghĩ xem anh ta có thù oán với ai trong thôn: “Nhưng tôi đã rời quê từ khi còn nhỏ, đã trôi qua nhiều năm rồi, tôi không hề gây thù chuốc oán gì với người trong thôn, tại sao lại cố tình giả ma để dọa tôi chứ?”

Nhưng mà đúng lúc này An Như Cố đọc được những bình luận của người xem, cô chậm rãi lắc đầu: “Ý của tôi không phải thế, tôi chỉ muốn nói là, thật ra anh có thể nói chuyện với bọn họ được, nếu như khi kết nối được, bọn họ sẽ không hại tính mệnh của anh nữa, tất nhiên anh không cần sợ nữa.”

Tiểu Cư Cư: ???

Người xem: ???

Một viên đá dấy lên ngàn gợn sóng, phòng live stream đột nhiên bùng nổ.

[Đáng sợ quá, thật sự có ma kìa?]

[Chủ phòng nói vậy còn có thể là giả sao?]

[Cả đời này tín nữ chưa bao giờ làm điều phi pháp, xin Bồ Tát phù hộ cho tôi!]

Tiểu Cư Cư bị dọa sợ linh hồn muốn thoát xác, sắc mặt anh ta trắng bệch, toàn thân run rẩy: “Đạo trưởng, thứ gõ cửa nhà tôi thật sự là kiểu này hả?”

Nhà cũ đơn sơ yên tĩnh trước mặt anh ta như biến thành một con quái thú đáng sợ, nó mở cái miệng to đỏ lòm như chậu máu rồi nuốt anh ta vào bụng. Anh ta nhìn xung quanh, sợ hãi đến mức không dám gọi thẳng “ma quỷ”.

An Như Cố bấm ngón tay, sau đó nhắm mắt lại, một lát sau mới từ từ mở mắt ra hỏi: “Gần nhà anh có một ngôi mộ đúng khống?”

Tiểu Cư Cư vội vàng phản bác: “Không có, sao gần nhà tôi lại có thứ này được chứ?”

“Vậy anh thử hỏi bố mẹ và hàng xóm xem sao?”

Tiểu Cư Cư bấm số điện thoại của bố mẹ, hỏi xem gần nhà cũ có một ngôi mộ hay không.

Bố anh ta cũng thoái thác lý do giống vậy: “Tất nhiên không có, phong thủy nhà chúng ta rất tốt.”

Nhưng đúng lúc này mẹ anh ta nhớ đến gì đó, vỗ gáy nói: “À đúng rồi, trước khi bà của con qua đời đã từng nói với mẹ, rừng cây phía sau nhà chúng ta có một ngôi mộ, nhưng mà đã lâu rồi không tu sửa, bia mộ bị lấp vào trong đất. Lần trước mẹ có đến tìm, thì tìm một lúc lâu mới thấy, con hỏi chuyện này làm gì?”

Tiểu Cư Cư: !!!

Người xem: !!!

Thật sự có một ngôi mộ ở gần đó!

Tiểu Cư Cư sợ tới mức nói lắp bắp, thành thật trả lời: “Dạo này con cảm thấy cơ thể không thoải mái, cộng thêm gặp ít chuyện quái lạ, đại sư có hỏi con gần nhà chúng ta có ngôi mộ nào hay không?”

Mẹ anh ta nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, trước đây mẹ cũng thấy có một ngôi mộ ở gần nhà không tốt lắm, nhưng nhà chúng ta ở đó mấy đời đều bình an vô sự, sao có thể đột nhiên lại ra hại người cơ chứ?”

Tiểu Cư Cư thấy không hỏi được thêm tin tức nào có ích nữa, đành phải cúp điện thoại với mẹ anh ta.

Tiểu Cư Cư cắn răng, quyết định, ngay lập tức lấy điện thoại ra mua vé xe khách: “Tôi mặc kệ, tôi muốn về thành phố ngay lập tức!”

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo như nước chảy róc rách trên đá vang lên: “Bây giờ anh không thể đi được.”

Tiểu Cư Cư nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

An Như Cố: “Đây là nhà tổ của anh, nếu phong thủy của nó đã bị phá thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong nhà anh, cho dù anh rời khỏi đây cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Tiểu Cư Cư hít sâu một hơi, rồi vội vàng hỏi: “Đại sư, vậy tôi nên làm gì bây giờ? Phiền đại sư xem giúp tôi một chút, tôi không biết phía sau nhà tôi có một ngôi mộ.”

An Như Cố trấn an nói: “Anh đừng hoảng hốt, chuyện này có thể giải quyết. Xã hội phát triển đến bây giờ, có vô số người chết, khắp nơi đều có mộ. Nhà anh với ngôi mộ này vốn ban đầu bình an vô sự, nhưng mà anh đã làm một chuyện chọc giận đối phương.”

Tiểu Cư Cư gãi đầu, bối rối nói: “Tôi đâu có làm chuyện gì, bình thường tôi còn không ra khỏi cổng chính nữa là.”

“Khi nãy anh mới nói trồng hoa với rau ở gần nhà đúng không?”