Khi kể đến bạn gái, nụ cười của cậu ấy càng chân thành hơn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên sinh động hơn nhiều.
“Chúng tôi quen nhau khi chơi Vương Giả Vinh Diệu, tôi đi rừng, còn cô ấy chơi trợ thủ, giọng nói cô ấy rất ngọt ngào, vô cùng đáng yêu, nói qua nói lại thì quen thuộc hơn, sau đó thì cùng nhau chơi game, nhưng chúng tôi yêu xa.”
“Nhà cô ấy vô cùng khó khăn, bố mẹ cũng đã ly hôn, mẹ kế đối xử rất tệ với cô ấy, bố cô ấy vừa thiếu nợ vừa thích đánh bài. Tôi nói cô ấy rời khỏi nơi đó, nhưng cô ấy nhát gan, không dám đi, tôi giúp nhà cô ấy trả nợ, bố cô ấy và mẹ kế cũng đã đối xử với cô ấy tốt hơn.”
Nghĩ đến những chuyện kỳ lạ gần đây, nụ cười trên môi Lý Minh tắt dần, có chút phiền não: “Nhưng 3 ngày trước, khi chúng tôi đang nói chuyện trên trời dưới đất, cô ấy chợt gọi tôi là anh Tiểu Trương, họ của tôi không phải họ Trương. Trước đây tôi nghĩ cô ấy không cẩn thận nên gõ sai chữ, kết quả cô ấy lập tức thu hồi tin nhắn, mãi một lát sau mới nói là gõ sai.”
“Hôm qua tôi nói, hay là chúng ta gặp mặt nhau đi, cô ấy nói bố mẹ quản rất nghiêm, không để cô ấy đi xa như vậy. Tôi nói có thể đi đến thành phố cô ấy sống, cô ấy lại nói không muốn để bố mẹ biết chuyện cô ấy đang yêu đương, nếu không bố mẹ sẽ đánh gãy chân cô ấy.”
“Cuối cùng tôi thấy không đúng lắm, tôi đã trả nợ giúp gia đình cô ấy, từ đó trở đi cô ấy càng lạnh nhạt với tôi hơn.”
“Vì vậy tôi nghi ngờ, cô ấy đang nɠɵạı ŧìиɧ, còn người cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ là anh Tiểu Trương gì đó.”
[Tôi ngu ngốc đúng không? Tại sao tôi thấy không có vấn đề gì nhỉ?]
[Tôi cũng thấy không có vấn đề gì cả, có lẽ cô ấy gõ nhầm thật.]
[Nhưng dựa vào chuyện cậu và cô ấy ở bên nhau 2 năm, mà hai người còn chưa gặp mặt, đây là vấn đề rất lớn, một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt như vậy, không thể nào quen nhau lâu như thế mà chưa gặp mặt được.]
[Má ơi, sao tôi cảm thấy tình huống này quen thuộc thế nhỉ? Tôi nghi ngờ người này là trường hợp thứ hai giống như Tự Thủy Lưu Niên, nhất định cậu đã gặp phải kẻ lừa đảo.]
Lý Minh thấy người xem giải thích cậu ấy đã gặp kẻ lừa đảo thì ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu: “Tôi thấy cô ấy không giống lừa đảo lắm, tôi cũng từng có suy nghĩ này rồi. Lừa đảo mà còn thường xuyên chơi game giúp tôi sao? Tôi chỉ nghĩ theo hướng, cô ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ mà thôi.”
Lý Minh sốt sắng nhìn An Như Cố: “Đại sư, rốt cuộc cô ấy có nɠɵạı ŧìиɧ hay không, hay là cô ấy có phải kẻ lừa đảo hay không?”
Khi An Như Cố thấy lời bình luận, cô uống một hớp trà để ấm giọng, sau đó đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn hai người bên cạnh Lý Minh rồi nói: “Theo một ý nghĩa nào đó, đúng là đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi, với lại… Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ mà cậu nói, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lý Minh và bạn cùng phòng: ???
Người xem: ???
[Chết tiệt, câu nói của chủ phòng là sao? Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ ngay bên cạnh cậu ấy?]
[Chuyện ma quái cũ rích, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của bạn gái tôi chính là bạn cùng ký túc xá của tôi!]
Lời nói của An Như Cố có tính định hướng quá rõ ràng, Lý Minh và người xem cùng nghĩ đến chuyện này, bọn họ cùng quay sang nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ, mắt trợn trừng, không dám tin vào suy đoán của bản thân: “Cô ấy gọi anh Trương… Chẳng lẽ là cậu?”
Trương Trạch Vũ nghe vậy mồ hôi tuôn ra như mưa, sắc mặt trắng bệch, phản bác lại: “Sao có thể cơ chứ, họ Trương là thế gia vọng tộc! Bạn gái của chúng ta sao có thể cùng một người được!”
Nhưng cùng lúc đó, trong đầu bọn họ hàng ngàn suy nghĩ vận chuyển, những tình huống kỳ lạ lập tức hiện lên trong đầu bọn họ.
Trong 2 năm nay, Lý Minh là người đầu tiên thoát ế, Trương Trạch Vũ nghe cậu ấy nói chơi Vương Giả Vinh Diệu mà có bạn gái, nên cũng muốn vào trong game tìm bạn gái theo.