Nhật Ký Quý Thính

Chương 12-2

Thích Chước lập tức tỉnh táo lại, lúc nãy anh đã quan sát hoàn cảnh xung quanh đây, nhìn thấy bên trái vách núi có một khối lõm vào, nhân lúc mọi người đang ồn ào lên, anh nhanh chóng chen người qua đó.

Anh vừa đi được hai bước, nhận ra quần áo bị nắm chặt, quay đầu lại nhìn thấy Quý Thính đang cố sức đi về trước, nhưng đầu cậu bị kẹp giữa hai chân của người khác, khóe mắt bị kéo nhếch cao lên.

“Anh Thành Hỏa.” Quý Thính sắp không nắm được quần áo của Thích Chước rồi, cậu hoảng loạn lên.

Thích Chước vội vàng đẩy người trước mặt cậu ra, đẩy không được thì quát to với người đó: “Tránh đường.” người nọ không lên tiếng, chỉ lo nhìn cơ giáp phía trên, hoảng sợ kêu to lên, Thích Chước thúc khuỷu tay vào bên sườn người đó: “Mẹ nó!”

Người nọ cuộn người dịch sang một bên, Thích Chước nhân cơ hội đó nắm quần áo trước người Quý Thính, kéo cậu tới chỗ mình.

“Cơ giáp, cơ giáp tới rồi, chạy mau, chạy mau!” người trong hẻm núi bắt đầu hoảng sợ kêu to, tay liên tục đẩy người phía trước mình: “Nhanh lên, nhanh lên,...”

Đám người đi phía trước trở nên kích động, Thích Chước lảo đảo, cố gắng đứng vững, nhấc Quý Thính lên cao, lớn tiếng nói: “Ôm chặt tao.”

“Dạ.” Quý Thính bò lên bả vai của Thích Chước, sau đó ngồi trên vai anh, gắt gao ôm chặt đầu Thích Chước.

“Móng chó của mày che mắt tao rồi này!”

Quý Thính rút tay lại, chuyển sang ôm cổ anh.

Trong đám đông không ngừng vang lên tiếng thét chói tai và tiếng khóc, bọn họ liên tục xô đẩy nhau đi về trước, Thích Chước cầm hành lý chống trước người, ra sức ngăn cản đám người đó, vất vả lắm mới tới được bên trái vách đá.

Có mấy lần anh bị đẩy, lảo đảo sắp té tới nơi, cũng may hành lý của Quý Thính trở thành cây chèo lái con thuyền vào lúc này, có thể khiến anh đứng vững.

“Đừng đẩy nữa, có người tẽ ngã rồi, sẽ dẫm chết mất,...”

Có tiếng người kêu to, nhưng những người trong hẻm núi không khác gì linh dương đang bị sư tử đuổi bắt, chỉ có thể vội vàng chạy về trước.

Bốn chiếc cơ giáp đen lập tức bay tới gần, laser bắn vào trong hẻm núi, dòng người trong hẻm núi tối tăm lập tức được thắp sáng lên.

Quý Thính ngồi trên bả vai của Thích Chước, bị ánh sáng của laser làm chá mắt, cậu nheo mắt lại, ánh sáng khiến mọi thứ trở nên trắng xóa, chiếu rọi lên từng khuôn mặt hoảng sợ, tuyệt vọng dưới hẻm núi.

Oanh!

Tiếng nổ manh lập tức vang lên, tiếng vang giữa hai ngọn núi như được phóng đại lên, vang vọng từng đợt từng đợt.

Quý Thính bẩm sinh đã không có màng nhĩ, thính giác hoàn toàn dựa vào máy nghe nhìn, cho nên cậu không sao cả. Nhưng đầu óc của Thích Chước ong ong lên vì âm thanh rung chấn kia, dường như tất cả âm thanh bên ngoài đều biến mất chỉ còn tiếng ong ong trong đầu anh.

Đám đông kích động phía trước như con sông cạn khô, lập tức dứng lại, ôm đầu ngồi xổm xuống. Nhưng Thích Chước không đứng lại, anh nắm chặt cơ hội này, vội vàng chạy về bên trái vách núi.

Ánh sáng trắng biến mất, bốn cơ giáp đen lơ lửng trước đầu đường hẻm núi, thân kim loại màu đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một lượng lớn người trong hẻm núi đã biến mất, trên đường trong hẻm núi lại có thêm một hố bom sâu.

Bầu không khí an tĩnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng đá ầm ầm lăn xuống từ hai bên vách núi, ngay sau đó, mọi người đều đứng lên, tiếng thét chói tai vang vọng, bọn họ không ngừng lao về trước.

Xôn xao...

Thính lực của Thích Chước bình thường trở lại, tiếng ồn ào vang lên bên tai, mọi người lại kích động lên.

Quý Thính đã suýt ngã xuống hai lần, nhưng cậu gắt gao bám chặt vào bả vai của Thích Chước. Cậu thấy có người cầm hành lý to đi tới, trong hành lý lộ ra mũi dù, hướng thẳng về phía đầu của Thích Chước, cậu vội vàng la lên, nghiêng nửa người tới, tay ra sức đẩy mũi dù ra xa, không để nó đâm trúng đầu Thích Chước. Người nọ cũng thay đổi hướng đi, vượt qua bọn họ đi về trước.

Cuối cùng thì Thích Chước cũng đi tới vách núi ở bên trái, anh thở hổn hển nhìn về phía sau, nhìn thấy bốn cơ giáp lơ lửng trên bầu trời từ từ nâng tay len, cánh tay máy móc xoay tròn chuẩn bị bắn laser đang nhắm ngay hẻm núi.

Anh vội vàng vứt bỏ hành lý, chỉ khoác balo của mình, nắm lấy dây đằng bò lên phía trên. Nhưng chân đạp lên vách đá chỉ làm đá vụn rơi ra không thể trèo lên được.

“Đừng đứng im ở đó, bò lên đi!” Thích Chước quát to.

Quý Thính vội vàng cố sức nắm lấy đầu dây mây. Nhưng dù hai tay cậu liên tục thay đổi, chân cũng đạp lên vách đá thì cũng không trèo lên được.

Thích Chước cúi người, để cậu ngồi lên cổ mình, quát to: “Mẹ nó, tới trèo dây cũng không biết mà đòi tìm bạn gái? Còn không trèo được nữa ông đây sẽ mặc kệ!”

“Hây da!” quý thích gồng hết sức, nhăn mũi, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đầu cũng run lên để trèo lên.

Có Thích Chước đỡ bên dưới, hai người từ từ di chuyển trên vách núi.