Nhật Ký Quý Thính

Chương 5-1

Bộ đàm của quân bộ nhiễu sóng, khoảng 3h chiều, tín hiệu trong thành phố Bàng Long được khôi phục lại. Quý Thính cũng nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ cậu nói đang ở cửa lớn tiểu khu chờ cậu.

Quý Thính nhanh chóng chạy xuống tầng, Quý Vân đang quấn băng gạc trên đầu đang ngồi trên sô pha xem tivi, thấy cậu muốn ra ngoài, đã lớn tiếng hỏi cậu: “Mày muốn đi đâu?”

Quý Thính không trả lời, Quý Vân nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó quay đầu kêu to: “Mẹ, chắc chắn là nó đi gặp tiểu tam kia rồi, mẹ xem kìa, nó chạy đi rồi, mẹ xem xem!”

Bà Qúy nghiêm mặt gọi điện thoại, liếc nhìn ra cửa rồi nói: “Kệ nó đi, không liên quan đến chúng ta.”

Bên ngoài gió lớn, thời tiết âm u, đường lớn không có một bóng người. Nếu lúc này ngẩng đầu lên nhìn, có thể nhìn thấy lốc xoáy đen sâu kia, nó rất dễ đang khơi lên nỗi sợ hãi của con người.

Quý Thính sắp được gặp mẹ rồi, sự kích động và vui sướиɠ đã khiến cậu quên đi sợ hãi, cậu vội vàng chạy ra cửa lớn tiểu khu.

Ngoài cửa sắt của khu biệt thự là một người phụ nữ trẻ đang đứng, mái tóc xoăn dài, mặc chiếc áo hoodie trắng trên người, trước áo có thêu hình con thỏ nhỏ. Ngũ quan của Quý Thính cực kỳ giống cô, đặc biệt là đôi mắt, đen nhánh lại hai mí như muốn hút cái mặt trời vào bên trong.

“Mẹ!” Quý Thính chưa chạy tới đã lớn tiếng gọi lên, người phụ nữ trẻ tuổi cười rộ lên: “Cục cưng.”

Cô ôm chặt Quý Thính, hôn lên trán cậu, sau đó nhìn thoáng qua chiếc xe quân đội đang tiến vào cổng lớn, ý cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.

Cô đặt Quý Thính xuống, bước về trước đuổi theo chiếc xe kia, sau đó gõ mạnh vào cửa sổ xe: “Quý Chí Thành, anh xuống xe, anh mau xuống xe!”

Cô gây tiếng động quá lớn, làm cho bảo vệ cũng phải ló đầu ra nhìn. Xe quân độ chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe mở ra, khuôn mặt mất kiên nhẫn của Quý Chí Thành xuất hiện.

“Chu Lâm, bây giờ tôi không rảnh nghe em gây sự, tôi có việc gấp.” Quý Chí Thành nhìn Quý Thính đứng bên cạnh, giống như mới phát hiện ra cậu: “Quý Thính, mau lên xem, cùng cha trở về.”

Quý Thính có chút căng thẳng nhìn sang Chu Lâm, Chu Lâm nói với cậu: “Cục cưng, con lùi về sau đi, mẹ có chút chuyện muốn nói.”

Quý Thính biết mỗi lần mẹ nói chuyện riêng với cha, cha đều bị mắng, có đôi khi sẽ bị cào hoặc là bị đánh vài cái.

Cậu nhanh chóng lùi về sau, lùi rất xa.

Quý Chí Thành cũng bắt đầu cảnh giác: “Tôi đã từng dạy dỗ Quý Vân, bảo thằng bé không khi dễ Quý Thính, mẹ chúng nó cũng đối xử rất bình đẳng...”

“Tôi mới là mẹ của Quý Thính!” giọng nói của Chu Lâm bén nhọn lên.

“Là tôi nói sai rồi, em mới là mẹ Quý Thính.” Quý Chí Thành liếc nhìn bảo vệ đứng cách đó không xa: “Có gì thì mau nói đi, tôi thật sự đang rất bận.”

Chu Lâm cũng không dong dài, chỉ tay lên trời nói: “Chuyện này là như nào?”

“Vị trí nhảy mới đang...”

“Đừng nói những lời đó với tôi, người quen của tôi làm việc trong sân tinh hạm đã nói cho tôi biết, tinh hạm khẩn cấp đang được khởi động.” Chu Lâm cắt ngang lời Quý Chí Thành.

Quý Chí Thành im lặng rồi nói: “Chỉ là trình tự kiểm tra tinh hạm thông thường thôi, chúng tôi định...”

“Quý Chí Thành, anh không thể nói một câu thật lòng với tôi sao?” Chu Lâm lại cắt ngang lời ông, vén những sợi tóc phất phới trước mắt ra phía sau tay, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Lúc trước anh có vợ và con rồi nhưng lại gạt tôi nói bản thân độc thân, cho nên mới có Quý Thính...Nếu không phải vì thân phận nhập cư trái phép của mình, không phải vì không có tiền mua được máy nghe nhìn, tôi sẽ không để anh biết sự tồn tại của thằng bé, cũng không dẫn thằng bé tới gặp anh.”

“Thường xuyên gây phiền phức cho anh, không để gia đình anh yên ổn cũng chỉ vì sợ Quý Thính không có ai chống lưng sẽ bị ức hϊếp, sẽ hình thành thói quen, sau này lớn lên thành kẻ bất tài. Bây giờ tôi hỏi anh những lời này cũng không phải vì chính mình, tôi vì thằng bé...”

Quý Chí Thành nhìn đôi mắt đỏ bừng của Chu Lâm, đuôi mắt của cô đã có ít nếp nhăn mờ, không biết nghĩ như nào, giọng nói của ông cũng mềm xuống.

“Chuyện như nào, tôi không thể nói rõ cho em biết được, nhưng quả thật nó không liên quan tới việc sửa chữa điểm nhảy mới.”

Chu Lâm hỏi: “Có nguy hiểm không?”

“Cực kỳ nguy hiểm.”

“Kẻ địch đánh tới sao?”

“...Có khả năng đó.”

“Nhưng chiến hạm chiến đấu của quân Nạp Ưng đế quốc ở thành Bàng Long có mấy chục chiếc mà, còn có mấy chiếc để ở sân tinh hạm...”

“Vô dụng thôi, những chiếc ở sân chỉ là những tinh hạm phế phẩm bị loại bỏ, không bay được nữa, chỉ để qua mắt người khác thôi.” Quý Chí Thành nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay chúng ta không ngừng chiến đấu với quân phản kháng, những chiến hạm hoàn chỉnh đều được mang ra tiền tuyến. Thành Bàng Long...Đừng nói thành Bàng Long, cả hành tinh này đều không có tinh hạm chiến đấu, thành Bàng Long cũng chỉ có thể khởi động ba chiếc chiếm hạm vận tải còn thừa lại thôi.”

“Những tinh hạm chiến đấu không thể gấp rút trở về được sao?”

“E là không kịp.”

“Vậy ba chiến hạm vận chuyển kia định đưa người rời đi sao?”

Quý Chí Thành im lặng một lúc sau đó lên tiếng: “Đúng vậy.”

“Người ở thành Bàng Long đều có thể rời khỏi được sao?”

“Nếu kịp thời gian, chiến hạm vận tải có thể đi lại nhiều lần, mang tất cả mọi người rời khỏi.” giọng điệu của Quý Chí Thành rõ ràng không được tự tin.

Sắc mặt Chu Lâm lập tức tái nhợt, xoay đầu nhìn Quý Thính.

Cậu bé đang bất an chấp tay phía sau lưng, thấy Chu Lâm nhìn mình vội vàng nở nụ cười ngoan ngoãn với cô.

“Chắc chắn anh là nhóm đầu tiên rời khỏi đây.” Chu Lâm nhìn Quý Chí Thành, run run hỏi: “Quý Chí Thành, tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải dẫn Quý Thính đi, thằng bé là con anh. Nếu anh không dẫn thằng bé đi, tôi nhất định thiêu chết cả gia đình anh.”

Quý Chí Thành bất ngờ, nói: “Nói bậy bạ gì đó? Thằng bé là con trai tôi, dĩ nhiên tôi sẽ dẫn thằng bé rời đi.”

“Được, vậy còn được...” Chu Lâm lẩm bẩm, chậm rãi buông cửa xe ra: “Cút đi, tôi muốn nói vài câu với Quý Thính, lát nữa sẽ bảo thằng bé quay về.”

Cô xoay người đi tới chỗ Quý Thính, Quý Chí Thành nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc của cô: “Tôi chừa một vị trí cho em, em nhanh chóng chạy tới đó là được.”

Chu Lâm không quay đầu lại cũng không lên tiếng, chỉ đi tới trước mặt Quý Thính, nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực: “Cục cưng.”

Quý Thính cũng ôm đùi Chu Lâm, vùi mặt vào bụng nhỏ của cô, ánh mắt nhìn theo xe quân đội của Quý Chí Thành đang chạy vào biệt thự, lại nhìn sang Chu Lâm.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

“Mẹ không khóc, là gió thổi vào mắt thôi.” Chu Lâm ngồi xổm xuống, vuốt tóc của cậu ra sau: “Cục cưng, lát nữa cha con sẽ dẫn con đi du lịch.”

“Đi du lịch ở đâu ạ?”

“Ở nơi rất rất xa.”

Quý Thính hỏi: “Đi bằng xe sao?”

“Không phải, đi bằng tinh hạm.”

“Wow.” ánh mắt Quý Thính sáng rực lên, nhanh chóng hỏi: “Vậy mẹ cũng sẽ đi cùng sao?”

Chu Lâm gật đầu: “Mẹ cũng sẽ đi cùng...mẹ sẽ ngồi trên tinh hạm tên Tess, ngồi bên cạnh chỗ con ngồi.”

“Wow!” Quý Thính nhảy cẳng lên vì vui.

“Sau khi về nhà con thay quần áo đi, mặc chiếc áo màu vàng và quần dài mà mẹ mua cho con trước đó đấy, giày da cũng đổi sang giày thể thao luôn nhé. Hành lý thì con mang theo nước ấm và ít bộ quần áo, nhất định phải đem theo thiết bị sạc máy nghe nhìn của con đấy.”

“Con có thể mang theo tập tranh của mình không?” Quý Thính hỏi.

“Không được.”

“Vậy quyển nhật ký của con, nó chỉ nhỏ như này thôi.” Quý Thính đặt hai bàn tay của mình lại gần nhau: “Này, chỉ như này hoặc lớn hơn tí thôi.”

Chu Lâm vuốt ve khuôn mặt cậu: “Vậy con mang theo đi.”

Dưới sự thúc giục của Chu Lâm, Quý Thính lưu luyến trở về nhà. Trên đường đi, cậu quay đầu lại nhìn, thấy mẹ vẫn đứng bên ngoài cổng, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự dịu dàng và đau thương đang nhìn chằm chằm về hướng cậu.

“Mẹ.” Quý Thính không nhịn được muốn quay lại chỗ cô.

Chu Lâm vội vàng nói với cậu: “Mau quay về đi, con còn phải thu dọn đồ đạc.”

“Vậy mẹ phải hứa là đi cùng con nhé.” Quý Thính vẫn lo lắng nói: “Chờ con trên tinh hạm.”

“Được, mẹ hứa.” Chu Lâm làm hình trái tim đặt trước ngực: “Yêu con.”

Quý Thính cũng làm hình trái tim đặt trước ngực, lớn tiếng nói: “Yêu mẹ.”

Một tiếng sau, chiếc xe quân đội chạy ra khỏi biệt thự. Lái xe là cảnh vệ của quân đội, Quý Chí Thành ngồi ở ghế phụ lái, Quý Thính, Quý Vân và bà Quý ngồi ở ghế sau.

Quý Vân vẫn đang thút tha thút thít vì không được phép mang theo mô hình yêu thích. Quý Thính đã thay bộ quần áo mẹ cậu nói, không gian trong xe lớn, hành lý nhỏ của cậu không để ở cốp xe mà đặt bên chân cậu.

Xe trên đường lớn đã được kéo sang hai bên đường, lúc này đường chỉ có thể miễn cưỡng dùng được, cho nên âm thanh mắng chửi, thúc giục không ngừng vang lên vì đường bị tắc nghẽn.

Quý Thính liếc nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ, cậu đang đoán xem mẹ đang đi chưa. Cậu không giống như trước đây, uể oải cùng Quý Vân đi ra ngoài, cũng không nhìn sắc mặt của bà Quý, trong lòng cậu tràn ngập sự sung sướиɠ và hưng phấn vì sắp được ngồi gần mẹ trên tinh hạm.

Quý Vân từ từ dừng khóc, lại bắt đầu chèn ép Quý Thính, đẩy cậu dính sát vào cửa xe, hai cánh tay cậu cũng chỉ có thể đặt trước ngực.

Tuy rằng Quý Thính còn nhỏ, nhưng cậu có thể nhìn mặt đoán ý.

Cậu dần biết, nếu không có cha, chỉ có bà Quý, vậy thì cậu không thể phản kháng khi Quý Vân ra tay, vì bà Quý sẽ trừng phạt cậu.

Nhưng nếu có ba, cậu không cần nhịn, cậu sẽ đánh nhau với Quý Vân, cha cũng sẽ không trừng phạt mỗi mình cậu.

Nhưng có đôi khi cha có ích lại có đôi khi không được.

Ví dụ như bà Quý sẽ thường xuyên nhốt cậu vào phòng tối, tốc độ méc còn nhanh hơn cả cậu, cho nên sau khi cậu bị nhốt vào phòng tối xong cậu còn bị cha mắng.

Có lúc bà Quý nhốt cậu vào phòng tối cả một ngày. Cậu biết nói với cha cũng không có ích, cho nên khi gặp mẹ, cậu sẽ tủi thân kể cho mẹ nghe.

“Mẹ, mẹ đón con về có được không? Con muốn ở cùng mẹ.” Quý Thính khóc lóc nói.

Mắt Chu Lâm đỏ lên, ôm cậu trong ngực, hôn lên trán cậu nói: “Mấy năm nay vị trí của cha con không được ổn định, ông ấy sợ người khác bàn tán, sẽ không để con đi. Đợi khi cha con liên nhiệm rồi, mọi chuyện ổn định xuống, khi đó mẹ có thể tới đón con rồi.”

Quý Thính nghe không hiểu, cậu ôm mẹ khóc nói: “Mẹ phải tới đón con nhanh lên, con ghét bà Quý và Quý Vân.”

“Cục cưng, nhẫn nhịn chút nhé, một chút thôi, sẽ nhanh thôi.” Chu Lâm lẩm bẩm, giọng nói gần như không thể nghe được: “...Thật ra bọn họ cũng đáng thương giống chúng ta vậy...Nếu con muốn hận thì hận Quý Chí Thành đi.”

Tuy rằng Quý Thính không được mẹ đón đi, nhưng ngày hôm sau khi cha trở về trên mặt ông có vết thương, khoảng thời gian kế tiếp, bà Qúy cũng không trừng phạt cậu nữa.