Nhật Ký Quý Thính

Chương 4

Trong tòa chung cư cách khu biệt thự khá xa, Thích Chước đang đứng sau cách cửa phòng bếp, trên tay là tô mỳ nóng hổi.

Một tháng trước, anh phát hiện căn phòng này có đầy đủ mọi thứ nhưng không có người ở, tủ trong phòng bếp chứa rất nhiều thức ăn nhanh, cho nên anh thường xuyên lẻn vào đây ăn.

Hôm nay vừa hâm nóng thức ăn nhanh xong, bên ngoài đã vang lên tiếng rất lớn, anh còn chưa kịp ló ra ngoài xem thử, cửa phòng đã có người mở ra. Anh đành phải núp sau lưng cánh cửa phòng bếp, nhìn ra bên ngoài thông qua khe cửa.

Thích Chước thấy một người mặc áo blouse trắng đi vào, sau khi vào nhà đã vội vàng mở dụng cụ gì đó, không ngừng ghi chép. Anh không biết người này sẽ ở lại bao lâu, cho nên đã trốn phía sau cánh cửa, bắt đầu ăn cơm.

Vừa ăn xong, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.

“Ai?” người kia hỏi.

Bên ngoài không có tiếng đáp lại, cửa phòng đã bị mở ra.

Dựa vào tiếng giày da dẫm xuống nền gạch, có ít nhất 3 người tiến vào. Bọn họ đứng bên ngoài huyền quan, từ chỗ Thích Chước chỉ có thể thấy đôi giày da màu nâu của quân đội.

Quân Nạp Ưng đế quốc.

Phản ứng đầu tiên của Thích Chước là người của Quý Chí Thành phái tới bắt anh, cơ thể cứng lại. Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không thể nào.

“Tiến sĩ Vương Khâm, quân bộ cử tôi tới đây hỏi tình hình cụ thể.” một người trong đó lên tiếng.

Người kia trả lời: “Không ngoài dự đoán, dụng cụ tối tân trong viên nghiên cứu đã bị từ trường quấy nhiễu, nhưng bộ A5E kiểu cũ được tôi giữ riêng vẫn có thể hoạt động.”

“Kết quả thì sao?”

Người kia xem xét số liệu trong tay mình, đáp: “Không chỉ hành tinh của chúng ta, mà có cả Phù Lạp Nhĩ tinh, Hành Cốc tinh và Song Tháp tinh. Thành phố trung tâm của bốn hành tinh này đều xuất hiện sự bất thường về từ trường.”

Người quân bộ hỏi tiếp: “Là do bị ảnh hưởng bởi việc sửa chữa điểm nhảy mới sao?”

“Sao có thể...Khoan đã!” đột nhiên người kia cất cao giọng lên, giọng điệu tràn ngập sự khϊếp sợ: “Tầng khí quyển của bốn hành tinh này, có kết quả đo lường năng lượng RC9 rồi.”

“Năng lượng RC9 sao?” người quân bộ khó hiểu hỏi.

Giọng người kia run run: “Đúng vậy, năng lượng RC9. Vấn đề nằm ở chỗ cứ 1ml trong không khí sẽ chứa 50 triệu RC9.”

Thích Chước thấy người kia hơi lảo đảo về phía sau, sau đó đυ.ng trúng bình hoa đặt trên huyền quan. Tuy rằng anh không biết RC9 là cái gì, nhưng cũng biết nó vô cùng quan trọng.

Người quân bộ cũng không rõ, liên tục truy hỏi: “RC9 là cái gì?”

Thích Chước nghe thấy giọng nói như mất hồn của người kia: “Năng lượng RC9 là một vật chất đặc thù và quan trọng khi con người tạo ra điểm nhảy, 1ml không khí sẽ chứa nhiều nhất là 500...Nhưng 50 triệu...50 triệu...việc tạo ra nồng độ RC9 cao như vậy chỉ có thể được thực hiện bằng cách xây dựng một siêu lỗ sâu, có thể nhảy từ bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.”

Tim Thích Chước như dừng đập, anh nghe thấy tiếng khàn đυ.c của người quân bộ: “Siêu lỗ sâu có thể nhảy tới bất kỳ nơi nào sao?”

“Đúng vậy, theo lý thuyết, giá trị năng lượng RC9 như này có thể tạo ra thời không liên tiếp, nhưng đây chỉ là một viễn tưởng, không thể thành hiện thực được.” giọng của người kia đã khàn như đổ đầy cát vào bên trong: “Cho dù nói thế nào đi nữa, người đứng sau việc tạo ra siêu lỗ sâu là kẻ hoặc là một sinh vật mà chúng ta không biết gì về chúng.”

...

Khi Quý Thính trở về biệt thự của nhà họ Quý, Quý Chí Thành chưa về nhà, Quý Vân đang khóc lớn trên sô pha phòng khách.

Hai người giúp việc đang giúp cậu ta quấn băng gạc, tài xế đưa Quý Vân đi học đang luống cuống tay chân đứng một bên. Bà Quý cầm chặt điện thoại không có tín hiệu trong tay, bực bội đi qua đi lại trong phòng.

Sau khi Quý Thính nhìn rõ dáng vẻ lúc này của Quý Vân, mắt cậu sáng lên, nhưng không lộ ra vẻ vui mừng, Quý Vân đã nghỉ khóc, nhưng cậu ta lớn giọng nói với bà Quý: “Mẹ! Nó đang cười con!”

“Tôi còn chưa cười.” Quý Thính đứng ở huyền quan, giải thích với bà Quý.

Bà Quý lạnh nhạt nhìn cậu, cậu biết điều mà tránh đi, Quý Thính lên tầng về phòng mình. Cậu đang đi lên cầu thang, lại nhìn thấy Quý Vân đang oán hận nhìn cậu, cậu nhếch miệng, ha ha vài tiếng nhưng không phát ra âm thanh.

Ngay sau đó Quý Vân đẩy người bên cạnh ra, chạy vọt tới chỗ cậu.

Quý Thính vội vàng chạy lên tầng, nhưng cậu đã bị Quý Vân bắt lại khi gần tới nơi, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, tất cả âm thanh cũng biến mất.

Cho dù trải qua bao nhiều lần từ khung cảnh có ánh sáng và âm thanh đột nhiên rơi vào bóng tối và sự im ắng thì Quý Thính vẫn mất thân bằng như lần đầu tiên. Cậu lập tức khom lưng ổn định cơ thể lại, tay sờ loạn trên vách tường, tay còn lại thì ấn nút nguồn sau tai.

Ánh sáng trước mặt khôi phục lại, cậu nghe thấy tiếng của Quý Vân: “Kẻ điếc.” sau đó nút nguồn phía sau tai lại bị ấn tắt.

Quý Thính không dám lộn xộn, chỉ lặp lại động tác mở nút nguồn, sau đó lại nghe Quý Vân chửi cậu là kẻ điếc rồi tiếp tục chìm vào bóng tối. Liên tục như vậy cho tới khi bà Quý lên tiếng bảo Quý Vân dừng lại, lúc này cậu ta mới để yên.

“Mày còn dám cười tao nữa không?”

Quý Thính không lên tiếng, nhưng thoáng thấy Quý Vân định đưa tay lên, cậu nhỏ giọng nói: “Không dám.”’

Nếu chỉ có Quý Vân ở đây, cậu sẽ đánh trả lại, nhưng bà Quý cũng ở chỗ này, cậu thức thời, cúi đầu nhận sai, không phát sinh xung đột với Quý Vân.

Sau khi Quý Thính về phòng mình, cậu đặt cặp sách xuống, sau đó bắt đầu ngẫm lại, rồi có chút ảo não.

Nếu có thêm lần nữa, cậu sẽ không cười nhạo Quý Vân khi có bà Quý ở đó.

Cho dù muốn cười, cậu cũng phải đợi gần tới phòng rồi hãy cười, như vậy khi Quý Vân đuổi theo, cậu có thể chạy vào phòng khóa cửa lại. Nếu không thể đảm bảo được an toàn, cậu có thể viết tiếng cười ha ha nhiều lần vào vở, sau đó lén lút nhét nó vào cặp của Quý Vân.

Sau khi đúc kết xong, Quý Thính lấy bài tập viết ra, cậu chỉ vào từng chữ hán trên tập, nhẩm đọc theo yêu cầu của giáo viên, sau đó lấy nhật ký ra viết.

Đây là một quyển vở bìa nhựa cứng, khá dày, bìa là biển xanh trong có hai chú cá nhỏ xấu xí đang bơi lội bên trong. Sau khi giáo viên bảo mọi người viết nhật ký, cậu chưa từng quên viết ngày nào hết.

Ngày 13 tháng 6

Tôi đi học, có rất nhiều xe zang loạn (đâm loạn), có rất nhiều người liuxe (chết), tàu cao tốc vượt khỏi đường ray, nhưng có cơ giáp tới, có thể ju (cứu) bọn họ.

Ghi thù: Quý Vân tắt si nghe qi (máy nghe nhìn), ghi thù lần thứ 36, tôi đã cười Quý Vân, xóa 1 lần, ghi thù 35 lần.

Sau khi viết xong, cậu lấy thiết bị nạp điện máy nghe nhìn trong cặp mình ra, cậu ôm đồ chơi lên giường ngủ, lấy máy nghe nhìn trong tai ra, sau đó nạp điện cho thiết bị.

Đôi mắt đen nhánh của cậu đã phủ kín lớp trắng đυ.c, tuy rằng không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nhưng cậu có thể nhuần nhuyễn lắp mô hình trong tay, tạo ra đủ loại tư thế.

Mười phút sau, cậu lấy máy nghe nhìn đeo vào, sau đó rời giường.

Thiết bị này chỉ cần nạp điện một lần là có thể sử dụng trong ba ngày, tối hôm qua pin yếu nhưng cậu quên sạc, bây giờ chỉ cần bổ sung thêm mười phút là được, có thể sử dụng tới tối rồi lại nạp đầy.

Quý Thính cầm mô hình đi tới ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời lúc này rất thích hợp, chiếu lên mái tóc của cậu, xung quanh yên ắng không có tiếng chim hót, chỉ có âm thanh xào xạt khi gió thổi qua tán cây.

“Phanh phanh phanh.”

Cậu đang bắt chước tiếng cơ giáp chiến đấu, ánh mặt trời đột nhiên biến mất, bầu trời tối tăm, mây đen nghìn nghịt kéo tới, như là sắp tới đêm. Đồng thời gió to nổi lên, cây cối trong viện lắc lư dữ dội, cửa sổ đập mạnh vào tường, tiếng vang lớn không ngừng phát ra.

Quý Thính vội vàng nhìn bên ngoài từ cửa sổ, nhìn thấy vài vệ sĩ và bà Quý đang chạy ra, đứng trong gió to ngước nhìn bầu trời.

Quý Thính không biết bọn họ đang nhìn cái gì, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Ngay sau đó, mắt trừng lớn lên, há to miệng.

Bầu trời tối đen, mây đen đang quay cuồng thành từng vòng, như là muốn tạo ra xoắn ốc cực lớn trong không trung. Ở trung tâm còn có những tia chớp, nó đang thong thả di chuyển về hướng phải.

Bầu trời thành phố Bàng Long xuất hiện một lốc xoáy màu đen cực lớn.

...

Thích Chước đi trên đường lớn.

Tuy rằng mới 2h chiều nhưng thời tiết không được tốt lắm, đèn ở mấy cửa hàng bên đường đang bật lên. Gió quá lớn, anh siết chặt áo khoác trên người, né tránh những người đang vội vã trên đường, ngước lên nhìn bầu trời.

“Cơ giáp, nhìn kia, cơ giáp tới.”

Sau khi nghe giọng nói kia, anh đã ngước lên nhìn, nhìn thấy nơi xa có phi cơ và cơ giáp của quân bộ bay tới, đang đi tới lốc xoáy đen kia, có lẽ định đi thu thập số liệu gì đó.

Anh cúi đầu xuống , tiếp tục đi về trước, trong đầu là cuộc nói chuyện giữ người quân bộ và người mặc áo blouse kia.

“....Thành phố trung tâm của bốn hành tinh đều xuất hiện siêu lỗ sâu, điều này có nghĩa là sắp bước vào trạng thái chiến đấu, không phải đến với mục đích hòa nhã. Sinh vật cao cấp mà chúng ta chưa từng biết tới này đã đang nghiên cứu được siêu lỗ sâu, thực lực của bọn họ đã vượt xa chúng ta. Thượng tá, tôi yêu cầu bộ quân bộ đế quốc lập tức đưa dân chúng tới hành tinh khác tránh nạn.”

“Tôi không thể làm được, điều này không khả thi.”

“Năng lượng siêu lỗ sâu đã đạt tới giới hạn rồi, bọn họ sẽ tới ngay thôi! Có lẽ là hôm nay! Có lẽ sau mấy tiếng nữa, cũng có thể là lập tức tới! Trước khi chúng ta biết rõ mục đích của bọn họ, các người cần phải để tất cả người dân được an toàn. Đúng rồi, tôi thấy hành tinh H124 rất thích hợp để tránh nạn, hành tinh nhỏ kia ẩn sau Hồng Phong sẽ không dễ bị phát hiện...”

“Tôi đã nói điều này không khả thi, quân bộ không cách nào làm được. Trước mắt chiến hạm vận tải có khởi động được thành Bàng Long chỉ có 3 chiếc, nhiều nhất chỉ có thể đưa 50 ngàn người...Mà người ở thành Bàng Long của chúng ta có tới hơn 400 ngàn người.”

“Vậy...”

“Chúng ta chỉ có thể bí mật báo với một số người, để bọn họ rời khỏi trước.”

“Những người còn lại thì sao?”

“...Tôi không biết.”

Tiếng vù vù của phi cơ vang trên đỉnh đầu, cắt ngang suy nghĩ của Thích Chước.

Có người trên trực thăng cầm loa khuếch đại âm thanh nói :”Quân bộ đế quốc thông báo, bởi vì việc sửa chữa điểm nhảy ở Hồng Phong đã khiến cho khí và từ trường có sự biến đổi, nhưng sẽ nhanh chóng trở lại bình thường. Mong mọi người đừng hoảng loạn, mau chóng quay về nhà...”

Thích Chước đứng lại ở trạm giao thông công cộng, nhìn chằm chằm bản đồ trên đó một lúc, thuộc lòng những con đường lòng vòng trên bản đồ, sau đó đi về phía trước.

Trên đường, có người đang nghỉ chân ven đường, vừa hóng chuyện vừa lớn tiếng bàn luận, còn ngửa đầu lên nhìn phi cơ và cơ giáp đang bay tới lốc xoáy.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy lốc xoáy lớn như vậy, việc sửa chữa điểm nhảy mới sẽ không ảnh hưởng tới nơi này chứ?”

“Tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Các người nghĩ thử xem, có khi nào quân Nạp Ưng nói sự thật đâu? Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn gì đó, chắc chắn bọn họ sẽ giấu diếm.”

“Nhưng cho dù xảy ra chuyện lớn gì đi nữa, chúng ta có thể làm sao đây?”

...

“A...Không xong, không xong rồi.” bọn họ đột nhiên sợ hãi kêu lên.

Thích Chước ngước lên nhìn bầu trời, nhìn thấy phi cơ lũ lượt rơi khi tiến gần lốc xoáy đang quay cuồng.

Cơ giáp vừa rơi xuống đã nhanh chóng được phi cơ tiếp được, như là đứa trẻ con nâng món đồ chơi trong tay, máy móc dưới thân phi cơ chậm rãi đặt cơ giáp xuống mặt đất.

“Wow, thật nguy hiểm.” mọi người đều ngẩng đầu nhìn, còn vỗ tay và reo hò, chủ tiệm của cửa hàng ở đó cũng chú tâm nhìn. Cho nên không ai nhìn thấy Thích Chước đã tới cạnh cửa hàng, lặng lẽ đẩy chiếc xe địa hình rời đi.

Trên đường lớn là những ô tô đậu tứ tung, ngang dọc, chiếc xe địa hình màu đỏ linh hoạt chạy qua những khoảng trống.

Thích Chước nâng kích đạp xe, trong gió lớn đạp với tốc độ nhanh nhất để chạy về tinh hạm.