Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 5

Đêm hôm đó, Đường Thuần lái xe đạp điện do ông chủ tặng, xách theo trang phục hầu gái cũng do ông chủ tặng, vẻ mặt choáng váng nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Gió rất mát mẻ, xe rất vững vàng, ngay cả vầng trăng sáng nhàn nhã rong chơi trên bầu trời đêm cũng vô cùng đẹp, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa, chỉ có chiếc túi xách trong tay là hơi khó giải quyết.

Sau khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự bắt đầu trở nên càng quạnh quẽ hơn, bao nhiêu năm qua vẫn đều như vậy.

Tứ hợp viện đèn đuốc sáng trưng, hình như trong sân vườn nơi xa có tiếng ve mùa hè kêu to không ngừng, xua tan đi một chút buồn tẻ trống vắng.

Trong phòng khách rộng lớn, Phó Hạo Nguyệt ngồi trên sô pha, trong tay vẫn cầm cuốn tác phẩm nổi tiếng của Pháp mà anh đã đọc lúc ban ngày. Dương như cậu chủ vẫn luôn như vậy, luôn trầm mê với câu chuyện xưa cũ của các quốc gia, thích xem lịch sử hưng suy, xem năm tháng biến dời, xem đời người thay đổi, cũng thích xem nhân tính khó lường.

Có đôi khi đã ôm quyển sách lên rồi thì phải chờ đến khi câu chuyện hạ màn mới bằng lòng buông xuống.

Phó Hạo Nguyệt lẳng lặng lật từng trang sách, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn từ phía sau truyền đến, sắc mặt anh không hề thay đổi, hỏi một câu như thuận miệng hỏi: “Quần áo kia là thế nào?”

Ông Lý vừa đi đến sau ghế sô pha đã nghe thấy “Câu hỏi” của Phó Hạo Nguyệt, ông ấy khẽ gật đầu, tuy là dáng vẻ khiêm tốn, nhưng khóe mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Cậu chủ hỏi bộ đồng phục của Tiểu Đường sao?” Ông Lý mở miệng, giọng điệu tràn đầy thành khẩn: “Không phải cậu chủ dặn dò phải đặt mua cho Tiểu Đường vài bộ quần áo, tránh làm mất thể diện nhà họ Phó sao?”

Nghe đến đó, Phó Hạo Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Lý Giang Viễn, ông sống nhiều năm như vậy, bản lĩnh khác không học được bao nhiêu, mà thói phù phiếm này lại học được thành thục thế nhỉ.”

“Cậu chủ nói vậy là không hài lòng sao?” Ông Lý hỏi ngược lại, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, dù cậu chủ không nói vừa lòng hay thích, nhưng ít nhất chắc chắn là không chán ghét, nếu không ngài ấy sẽ không để Tiểu Đường mặc bộ quần áo kia ở lại trong biệt thự cả ngày.

Phó Hạo Nguyệt không vội trả lời câu hỏi của ông ấy, anh vẫn ung dung thong thả lật sách như cũ, nhưng hình như lần này động tác và tốc độ lật sách đã chậm đi rất nhiều.

“Ông Lý, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi biết, ông có ham mê kiểu này đấy.”

Phó Hạo Nguyệt nhớ lại cảnh tượng trong phòng sách, có bộ quần áo trên người làm nền khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Chỉ có điều cô gái đang tuổi đôi mươi, nhưng sức sống của tuổi trẻ kết hợp với đôi mắt sạch sẽ kia, luôn khiến người ta không nhịn được muốn nhúng chàm một chút.

Bao nhiêu năm qua anh đã quen với việc không gần phụ nữ, số lần phái nữ đặt chân đến biệt thự có thể đếm trên đầu ngón tay, căn nhà này sạch sẽ giống như miếu hòa thượng vậy, chẳng ai ngờ đột nhiên đến một ngày, lại có một cô nhóc như Đường Thuần tiến vào.

“Ai da, cậu chủ đừng vu oan cho tôi thế, nếu để A Thiến biết chuyện này, thể nào cũng giận dỗi tôi cho coi.” Quản gia Lý nói, vẻ mặt khi đó dịu dàng đến cực điểm, đôi mắt híp lại bị ánh sáng ấm áp thay thế, chôn giấu sự thương cảm vào nơi sâu nhất.

“Người đã chết rồi, còn biết cái gì.” Giọng Phó Hạo Nguyệt cực kỳ hờ hững.

Quản gia Lý đứng yên tại chỗ, chỉ cười không nói.

Ông Lý biết cậu chủ đã quen xem chuyện sống chết nhẹ tựa lông hồng, có lẽ vì từ khi còn rất nhỏ anh đã nhìn quen cảnh tượng sinh ly tử biệt, cho nên đã nhìn thấu thứ gì đó từ lâu, trong mắt anh ngay cả tính mạng của mình cũng đều không phải chuyện đáng nhắc tới.

Tiểu thuyết đã đến hồi kết, vai chính hy sinh trong chiến hỏa, còn người yêu anh ấy thì từ đó về sau sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Đột nhiên ánh mắt Phó Hạo Nguyệt tối đi đôi chút, chung quy vẫn không nhẫn tâm lật qua tờ sách cuối cùng này.

“Tóm lại bà ấy không hy vọng ông vẫn luôn nhớ thương bà ấy.” Phó Hạo Nguyệt mở miệng.

Bỗng dưng có tiếng thở dài truyền đến từ phía sau, tiếp đó lại là một tiếng cười nhạt, cảm thán cho số phận vô thường.

“Người còn sống luôn là người đau khổ, đợi đến ngày tôi đi rồi, hy vọng sẽ không có ai nhớ thương tôi.”

Phó Hạo Nguyệt khép sách lại, đến đây cuốn truyện này cũng hoàn toàn kết thúc.

“Yên tâm, sẽ không có ai nhớ thương ông đâu.” Phó Hạo Nguyệt đứng dậy, đặt cuốn tiểu thuyết dày với bìa sách màu nâu đậm lên bàn trà, sau đó chậm rãi cất bước đi về phía phòng ngủ.

“Cậu chủ thật sự tuyệt tình như vậy sao?” Ông Lý nhìn theo bóng dáng cao lớn nhưng mảnh khảnh của người đàn ông, từ đầu đến cuối chưa từng cởi bỏ ý cười trên mặt.

Phó Hạo Nguyệt dừng bước, hơi nghiêng đầu, bỏ lại sườn mặt hơi lộ ra vẻ lạnh nhạt: “Đợi đến ngày ông đi, có lẽ tôi đã bước vào quan tài từ lâu, ngay cả phần mộ cũng đã mọc đầy cỏ dại rồi.”

“Vậy thì cậu chủ tàn nhẫn thật, nhưng ông Lý này vẫn sẽ mãi nhớ cậu chủ.”

Khóe miệng Phó Hạo Nguyệt cong lên, ánh mắt lạnh nhạt giống như bức tượng thần đặt ở trên cao, anh thản nhiên nói: “Đến lúc đó, đầu óc ông đã lẩm cẩm rồi, còn nhớ được cái gì?”

“Ngoài tôi ra, chắc chắn sẽ luôn có người nhớ đến cậu chủ.”

Câu nói như lời thề son sắt của ông Lý quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh.

Phó Hạo Nguyệt không thể phản bác, quay đầu tiếp tục đi về phía phòng ngủ.

Trong hành lang kéo dài, người đàn ông chậm rãi bước đi, đúng lúc ấy, đột nhiên điện thoại di động đặt trong túi vang lên.

Phó Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn, là tin nhắn do Đường Thuần gửi tới.

[Ngài Phó, thức đêm có hại cho sức khỏe, tốt nhất nên ngủ trước mười một giờ, đợi hôm sau nghe hí kịch với đọc sách vẫn chưa muộn.]

.

Ngày hôm sau, Đường Thuần lái xe đạp điện chậm rãi đi tới trước cổng lớn.

Xe vẫn chưa dừng lại, cửa cổng đã tự động mở ra. Đây đã là lần thứ ba Đường Thuần trông thấy cảnh tượng này, có lẽ cô cũng đã quen thuộc, hoặc nên nói là cô đã tiếp nhận hiện thực này rồi, cho nên xe đạp điện không hề dừng lại mà lái thẳng vào trong vườn hoa.

Không thể không nói, có chiếc xe đạp điện này rồi, đúng là đi làm thoải mái hơn chút, dường như ngay cả hoa cỏ trên dọc đường cô đi tới cũng trở nên đáng ngắm nhìn hơn.

Đường Thuần đội mũ bảo hiểm, thi thoảng đưa ánh mắt lướt qua đám hoa cỏ quý giá kia, trong miệng không nhịn được còn ngâm nga hát khẽ.

Trong phút chốc, ánh mắt như bắt được thứ gì đó giữa bụi hoa, Đường Thuần bóp phanh lại theo bản năng, ngay cả tiếng hát ngâm nga cũng lập tức im bặt.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên rõ ràng trong vườn hoa yên tĩnh, hình như cũng kinh động đến người đang đứng trong vườn hoa.

Phó Hạo Nguyệt ở nơi xa nghe thấy động tĩnh, chậm dãi đưa mắt nhìn về phía Đường Thuần, đột nhiên tầm mắt hai người va vào nhau, khiến buổi sáng vốn dĩ nên bình thản này lại sinh ra một cơn gợn sóng.

Môi Đường Thuần hé mở như muốn chào hỏi, nhưng khoảng cách giữa hai người ít nhất phải cách xa mười mét, cô mà gào to lên chào hỏi thì hình như không thích hợp lắm.

Nhưng hình như không chào hỏi cũng không được, dù sao người ta cũng là ông chủ lớn phát tiền lương cho mình, nếu như sơ sẩy thì khả năng cô sẽ khó mà giữ được công việc này.

Nghĩ đến đây, Đường Thuần trầm ngâm suy nghĩ hai giây, sau đó lập tức quay đầu, lái xe vòng vèo theo con đường nhỏ rồi cuối cùng dừng lại ngay trước mặt người đàn ông.

“Chào buổi sáng, ngài Phó.” Đường Thuần tươi cười chào hỏi, nụ cười kia còn tươi đẹp hơn hoa cỏ trong khắp khu vườn.

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt dừng trên mặt cô một lát, ngay sau đó lập tức chuyển sang chiếc xe đạp điện màu đen kia.

Đường Thuần để ý thấy ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, cô vội vàng nịnh nọt: “Cảm ơn ông chủ đã tặng tôi chiếc xe điện này, xe này chạy vững lắm! Đời này tôi chưa từng được đi chiếc xe điện nào tốt như vậy.”

Lời nịnh hót của cô gái rất kém cỏi, nhưng không biết vì sao Phó Hạo Nguyệt nghe xong lại cảm thấy không tệ lắm.

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt lại dừng trên khóe miệng hơi cong lên của cô gái thêm lần nữa, lông mày hơi nhướng lên: “Chạy vững thế nào?”

“…”

Đường Thuần trầm mặc một lát, không ngờ ngài Phó lại bắt bẻ lời nói vừa nghe đã biết là đang nịnh nọt kiểu này.

Bắt được vẻ ngây dại chợt lóe qua trong mắt thiếu nữ, trong mắt Phó Hạo Nguyệt hiện lên ý cười, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất gần như không còn.

Bỗng dưng bầu không khí trở nên xấu hổ, trong lúc đối mặt nhau, đầu óc Đường Thuần ngây dại, cô ngơ ngác mở miệng nói: “Ông chủ dậy sớm ra đây tản bộ à? Đi bộ từ đây về nhà hơi xa đấy, hay là tôi chở ngài về nhé?”

Nói xong, Đường Thuần dịch người về phía trước một chút, để lại khoảng trống lớn sau lưng, dáng vẻ kia giống như đang nói: Nào! Lên xe đi!

Cô vừa dứt lời không lâu, trong phút chốc dường như bầu không khí xung quanh đã đông cứng lại, ngay cả hoa cỏ trong khắp sân vườn cũng bị bầu không khí xấu hổ này lây nhiễm mà gục đầu xuống.

Một lúc sau, Đường Thuần cũng dần dần ý thức được điều gì đó, cô đang định mở miệng hóa giải bầu không khí và giải thích hành vi ấm đầu của mình thì lại nghe thấy ngài Phó mở miệng nói: “Bonnie.”

Đường Thuần:?

Trong khoảnh khắc cô ngây người, một món đồ đen thui đã chậm rãi chạy ra từ trong góc khuất, dừng lại bên chân Phó Hạo Nguyệt cực kỳ chuẩn xác, đèn hiển thị sáng lên mở miệng máy móc: “Chủ nhân, tôi đây.”

Đường Thuần cúi đầu nhìn chiếc xe cân bằng bên chân Phó Hạo Nguyệt, không đợi cô phản ứng lại thì ngài Phó trước mặt đã cất bước đứng lên trên nó một cách lưu loát.

“Bữa sáng nấu thanh đạm là được, sữa đậu nành lần trước hơi ngọt.” Ngài Phó thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó lập tức dẫm lên xe cân bằng chạy về phía biệt thự, thoắt cái chỉ còn lại bóng lưng.

Đường Thuần ngây người tại chỗ hai giây, khi cô lấy lại tinh thần thì ngài Phó đã đi xa hơn mười mét.

Đường Thuần vội vàng lái xe đạp điện đi theo sau ngài Phó, ánh mắt dừng trên thân hình bất động như núi của người đàn ông. Cô không rõ rốt cuộc ngài Phó này có ham mê gì, sao lại thích mặc bộ đồ thời Đường với kiểu dáng già dặn như vậy, lần đầu gặp mặc một bộ, hôm nay lại mặc một bộ khác. Tuy nói một cách công tâm thì quần áo này người bình thường đều sẽ không làm chủ được, những bất ngờ là khi mặc trên người anh lại toát lên ý vị khác, cơ mà vẫn già dặn.

Điều Đường Thuần càng khó hiểu chính là, sao có thể có người đã ba mươi lăm tuổi rồi mà lại có khuôn mặt như chỉ mới hai mươi mấy tuổi nhỉ? Mấy năm gần đây, anh ấy thức đêm cũng như không thức sao?

Xe cân bằng chạy vừa nhanh vừa vững vàng, Phó Hạo Nguyệt đứng bên trên, từ xa nhìn lại giống như tiên nhân đang cưỡi mây đạp gió ở bên đó.

Không lâu sau, hai người dừng lại trước cửa biệt thự. Phó Hạo Nguyệt vừa xuống khỏi xe cân bằng, thứ đồ chơi đen thui kia đã cực kỳ nghe lời quay đầu chạy ra xa, bỏ lại một mình Đường Thuần ngơ ngác nhìn theo chiếc xe cân bằng kia.

Thứ đồ chơi này cũng quá thông minh rồi đó?

Phó Hạo Nguyệt đang định vào nhà, nhưng một lúc lâu sau dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn Đường Thuần đang đứng bên cạnh xe đạp điện ở phía sau, quan sát cô từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi: “Bộ quần áo ngày hôm qua đâu rồi?”

“Hả?” Đường Thuần cất tiếng theo bản năng: “À… Khi về tôi đã mang nó đi giặt rồi, vẫn chưa khô đâu.”

Ngoài miệng cô gái nói như vậy, trong lòng lại âm thầm mắng chửi: Mẹ nó, bộ quần áo kia cô phải mặc thế nào!

Nhưng mà hình như Phó Hạo Nguyệt nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh thản nhiên quay đầu lại, nói: “Không sao, ông Lý chuẩn bị cho cô vài bộ liền, thay quần áo trước đi rồi nấu cơm.”

Đường Thuần: “…”

Đường Thuần: Tôi %&^*&%#…