Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 2: Tình yêu và thế giới tốt đẹp

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Đường Thuần chưa từng thấy tên mình hay ho, nhưng dù có đọc kiểu gì, thì cũng sẽ thấy mỹ cảm hơn nhiều so với cái tên của con trai Tiểu Lưu nào kia chứ.

Sau lần chạm mặt ngắn ngủi ở đình viện kia, Quản gia Lý dẫn Đường Thuần đến từng chỗ lớn lớn bé bé trong biệt thự để làm quen, không biết là vì chân cẳng của vị Tiên sinh kia không tiện, hay là vì bố cục tuần hoàn của tứ hợp viện này, mà căn biệt thự này không có lầu hai, nhưng diện tích vẫn đáng sợ, chỉ đi một vòng thôi mà chân Đường Thuần đã có hơi nhức mỏi.

Lúc này không thể không tán thưởng Quản gia Lý trước mắt, nhìn qua thì cũng đến sáu bảy chục tuổi, nhưng bước chân nện trầm ổn thì thôi đi, giọng nói vẫn mạnh mẽ vang dội, vừa nghe đã biết thân thể cường tráng như nào rồi.

Qua nửa giờ, Quản gia Lý nói qua yêu cầu trước sau về công việc cho Đường Thuần nghe, cùng với một số ‘quy tắc’ cần phải tuân thủ.

1.Canh Cậu Phó uống thuốc đúng giờ

2.Canh Cậu Phó ăn cơm đúng bữa

3.Canh Cậu Phó ngủ nghỉ đúng giấc

Trên mặt Đường Thuần không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nhảy ra mấy trăm cái bản mặt da đen chấm hỏi.

Nên ý là Cậu Phó kia rốt cuộc là khó bảo bao nhiêu, trông già đầu rồi, sao lại có cái nết nghịch ngợm gây sự của con nít thế?

Không kìm được chửi thầm một chập, trong lòng càng cảm thấy người kia đúng là kỳ quái.

Trong đầu không ngừng nhớ lại cái liếc mắt ở đình viện, tuy không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc lúc đó, dùng từ ‘hốt hoảng thoáng qua’ để hình dung cũng không quá.

Bộ Đường trang kiểu dáng già dặn trung niên kia mặc trên người anh cực kỳ vừa người, cây nạng thϊếp vàng bằng gỗ kia càng khiến anh trông lỗi đời hơn, nhưng lại hợp dị thường với gương mặt đẹp đẽ kia, cảm giác xa xôi trên núi và cô lập với thế giới ấy bỗng nảy sinh, khiến người ta không khỏi nhớ đến những đóa hoa lạnh lùng mọc trên đỉnh núi.

….

“Cô Đường?” Bên tai vang lên tiếng của Quản gia Lý.

Đường Thuần bừng tỉnh, mới nhận ra được ánh mắt nghi hoặc của Quản gia Lý, lại treo gương mặt mỉm cười lần nữa, “Xin lỗi, tôi đang nghĩ xem còn chỗ nào khác cần chú ý nữa hay không.”

Trong phòng khách, Đường Thuần cầm trên tay cuốn hợp đồng dày cộp.

Trên hợp đồng viết rất chi tiết, dù biết dựa vào tính nết của Tiên sinh kia, sẽ không làm ra cái chuyện chèn ép người lao động, nhưng Đường Thuần vẫn lật xem một năm một mười từng điều lệ trên hợp đồng.

‘Cô Đường không cần lưỡng lự nhiều vậy đâu, tuy là tính tình Tiên sinh có hơi kỳ quái, nhưng cũng không phải là khó nói chuyện, chỉ cần cô không phạm phải tính nguyên tắc, thì bản hợp đồng này sẽ luôn hiệu lực.” Quản gia Lý nói, khóe mắt mơ hồ hiện lên nếp nhăn, “Phía cô có yêu cầu gì thì cứ việc đề cập.”

Bàn tay lật hợp đồng của Đường Thuần hơi dừng lại, suy tư một lát mới nói ra vấn đề mà cô đã nghi ngờ cả đoạn đường đến đây.

“Quản gia Lý, có thể mạo muội hỏi, lý do các ông chọn tôi là gì không?”

Vẻ mặt Quản gia Lý hơi chững lại, một lát sau, ý cười trên mặt càng đậm hơn, đôi mắt nửa híp kia có chút thâm trầm, khiến người ta không thể nắm bắt được chi tiết nào.

“Cô Đường là sinh viên top đầu của khoa, tính chuyên nghiệp xuất sắc nhất so với nhiều đối thủ cạnh tranh là khỏi cần phải nghi ngờ.” Quản gia Lý nói, lời nói không rõ thật giả thế này không đủ để Đường Thuần đánh bay nghi ngờ, nhưng Đường Thuần suy nghĩ một lát nữa rồi vẫn quyết định không hỏi sâu hơn.

Dù sao, quá trình thế nào hình như cũng không quan trọng, chỉ cần làm tròn một năm, hợp đồng kết thúc, tất nhiên cô đã có thể cầm số tiền này đi mua một căn nhà thuộc về mình, sau đó sẽ tìm một công việc chính thức khác từ từ trả khoản nợ còn thiếu khi mua nhà kia, cuộc sống như thế há chẳng mỹ mãn sao?

Đường Thuần thầm nghĩ, cầm cây bút trên bàn ký tên của mình ở dòng cuối cùng trong bản hợp đồng.

Nét chữ cuối cùng kết thúc, ánh mắt u tối của Quản gia Lý bỗng sáng lên một chút, giây sau cả gương mặt cũng cong cong.

“Quản gia Lý, những ngày kế tiếp, mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Đường Thuần nói, đưa hợp đồng đã ký qua, duỗi tay bày tỏ lòng thành.

Quản gia Lý nhận hợp đồng, cùng lúc bắt tay Đường Thuần, gương mặt ông lại long lanh ý cười mà mở miệng: “Hy vọng một năm này, cô Đường có thể sử dụng sự dịu dàng và cẩn thận của mình để cho Cậu Phó cảm nhận được tình yêu và thế giới này tốt đẹp nhường nào.”

Vừa dứt lời, khóe môi khẽ cong của Đường Thuần đột nhiên cứng đờ.

Đường Thuần: tình yêu và thế giới tốt đẹp? Nói chơi gì vậy?

Ngày tiếp theo, Đường Thuần đến biệt thự từ sáng sớm, vừa đến đã thấy Quản gia Lý đang đeo tạp dề, đứng sau cửa biệt thự tưới nước cho khóm tường vi nở rộ.

Quản gia Lý cũng không ngờ Đường Thuần sẽ đến sớm như vậy, hãy còn ngây người vì kinh ngạc trong chốc lát, rồi mới nở nụ cười ôn hòa mà nói: “Cô Đường đến sớm thật.”

“Quản gia Lý, đừng gọi khách sáo như vậy, gọi cháu Tiểu Đường là được.” Đường Thuần nói, ánh mắt nhìn vào hoa tường vi nở rộ, vẻ ngoài đẹp đẽ và quyến rũ thế kia đủ để biết nó được chăm sóc rất cẩn thận.

“Tiểu Đường à, vậy cháu cũng đừng xa lạ với chú, gọi chú Lão Lý là được.” Quản gia Lý nói, một hồi sau lại mở miệng: “Lúc này chắc Tiên sinh vẫn chưa dậy đâu, giờ này nhân viên công ty dọn vệ sinh đang quét tước, cháu cứ nghỉ ngơi một lát, đến 8:30 lên gọi Tiên sinh dậy dùng bữa là được.”

Đường Thuần gật đầu đồng ý, hôm qua lúc Quản gia Lý giới thiệu sơ lược cũng hiểu đại khái về tình huống trong biệt thự này.

Cậu Phó không thích trong biệt thự có quá nhiều người, vậy nên đại đa số thời gian, căn biệt thự to như cái trang viên này chỉ vỏn vẹn ba người, một là bản thân Cậu Phó, hai là Quản gia Lý, còn người thứ ba là vị tài xế Tiểu Lưu kia.

Bây giờ nhiều thêm một cô, nghe qua đúng là náo nhiệt thêm chút nhỉ.

Căn biệt thự và hoa cỏ trong trang viên đều có nhân viên chuyên môn định kỳ đến chăm sóc và quét tước sạch sẽ, mà công việc của cô dường như cũng chỉ đơn giản như những gì Quản gia Lý dặn dò ngày hôm qua.

“Hoa này nở đẹp thật.” Đường Thuần nhìn đóa tường vi, thoáng qua thôi cũng sẽ phát hiện ra được sự khác biệt giữa nó và những loại hoa cỏ quý suốt dọc đường cô đi vào đây.

Nghe thế, gương mặt Quản gia Lý cũng mềm dịu hơn, ngay cả nếp nhăn do năm tháng mang lại dường như cũng thêm vài phần lưu luyến.

“Cảm ơn.” Ông rất thân sĩ cảm ơn.

Đón tiếp qua loa một hồi, Đường Thuần liền đi vào trong để chuẩn bị cho một ngày làm việc của mình.

Còn chưa đến 8:30, Đường Thuần đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ của Cậu Phó, để tránh bất kỳ sơ sót nào, Đường Thuần gõ nhẹ cửa phòng, nhưng bất ngờ là, bên trong phòng không mảy may truyền đến một tiếng động nào.

Ngày đầu tiên đi làm, không tránh khỏi lo lắng và lạ lẫn là điều không thể nghi ngờ, không được đáp lại lại sợ quấy nhiễu đến người bên trong, cô đứng chờ ba phút, rồi mới gõ cửa lần nữa.

“Cậu Phó ơi?”

Lúc này, Đường Thuần còn gõ cửa mạnh hơn đôi chút, thậm chí là thử gọi dò.

Một lát sau, trong phòng mới chầm chậm vang lên tiếng động.

“Vào đi.”

Khẽ thở hắt một hơi, Đường Thuần mở cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy một thân đàn ông đang nhắm mắt nằm trên ghế dựa.

Ánh sáng trong biệt thự rất tốt, ánh nắng sáng sớm từ bên ngoài cửa sổ hắt vào đáp lên người đàn ông, hình ảnh ấy lại mang chút nét đẹp của một bức tranh sơn dầu Châu Âu, dù cho anh chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ tơ lụa đơn giản.

“Tiên sinh, đã đến giờ rời giường ăn cơm.” Đường Thuần đứng ở vị trí cách cửa ra vào ba bước, diện tích phòng ngủ rất lớn, lớn đến nỗi dù cả hai đang ở trong một căn phòng, nhưng vẫn có cảm giác xa cách khó nói nên lời.

Người đàn ông vẫn đang nhắm mắt, mà Đường Thuần cũng mượn điều này để quang minh chính đại đánh giá người trước mặt.

Hôm qua lần đầu nhìn thấy anh giữa đình viện, có lẽ là lúc ấy ánh mặt trời sau giờ ngọ khá ấm áp, vậy nên dù cả người anh để lộ ra khí chất lạnh lùng và cảm giác khó tiếp cận, thì cũng không giống lúc này chút nào, như thể nhuốm màu trống rỗng sắp sửa biến mất.

Thân hình anh cao lớn, tỉ lệ gần như hoàn mỹ, nhưng lúc này nằm trên ghế dựa, vận bộ đồ ngủ đơn giản, lại trông có vẻ mảnh khảnh. Làn da vốn đã trắng như phát sáng dưới ánh nắng, đường nét gương mặt đẹp tuyệt nhưng nhìn thoáng qua có chút hương người.

Hay nói, đã là người thì sẽ bị vẻ đẹp hấp dẫn, ngay cả Đường Thuần cũng không ngoại lệ mà nhìn thêm một hồi, nhưng cũng chỉ một hồi.

Vừa định dời mắt đi, ánh mắt bỗng chạm phải chiếc giường ngủ phẳng phiu ngăn nắp.

Chiếc giường quá chỉn tề, chăn ga đều không có một chút nếp nhăn nào, không giống như đã từng có người nằm ngủ trên đó, dù chiếc đèn bàn bên mép vẫn đang sáng đèn, nhưng cả căn phòng quá sáng sủa, vậy nên sự đối lập như thế lại trở nên mờ mịt, suýt chút nữa Đường Thuần đã bỏ qua chi tiết này.

“Thế này là cả đêm Cậu không ngủ sao ạ?” Đường Thuần gần như hỏi theo bản năng.

Ngón tay trên tay vịn của người đàn ông khẽ động, nhưng đôi mắt vẫn nhắm tịt, làm như ngoảnh mặt làm ngơ với Đường Thuần.

Tầm mắt cô lại dạo quanh một lần cả gương mặt Cậu Phó, tám chín phần mười xác nhận, đứa trẻ lớn xác này hẳn là thức đêm, còn về phần anh thức từ mấy giờ thì không thể nào biết được, nhưng đại khái sẽ không ít đâu, nếu không ánh đèn kia đã không sáng cả đêm.

Nhớ những dặn dò hôm qua của Quản gia Lý, lại thêm chế độ tiền thưởng trên bản hợp đồng, Đường Thuần lập tức nhịn xuống, mở miệng: “Cậu Phó, thức đêm rất có hại cho tim và gan của Cậu, ngủ đủ giấc là điều cơ bản để tạo thói quen có được một cơ thể tốt.”

Ngữ điệu của Đường Thuần rất nhu hòa, dù cho trong lòng đang chửi đổng cái tên này đang tiệt đường tìm đến tiền thưởng của mình.

Hôm qua trên hợp đồng viết rất rõ, mỗi tháng Cậu Phó sẽ làm một bài kiểm tra thân thể, kết quả kiểm tra tốt xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng mỗi tháng của cô đó.

Tuy một trăm ngàn tệ mỗi tháng với cô là đủ rồi, nhưng nghĩ kỹ mà xem, ai lại ngại kiếm được nhiều tiền hơn chứ hả?

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, ánh sáng phủ trên bộ quần áo tơ lụa của người đàn ông cũng rực rỡ và tươi đẹp, không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Đường Thuần bắt đầu nghi ngờ tên này còn sống hay đã chết, thì mới thấy yết hầu của anh khẽ trượt, mí mắt chậm rãi mở ra, cả người bỗng như sống lại, đứng lên khỏi ghế dựa.

Tình cảnh có hơi chấn động, đôi mắt như bị người ta điểm huyệt, lại như sư tử vừa thức tỉnh, khi mà anh đối diện với tầm mắt của cô, từng bước đến gần, lại khiến cho Đường Thuần đứng đực tại chỗ không động đậy.

Cô chưa từng nghĩ đến, lại có người có thể khiến cho hai loại khí chất bất đồng là ưu nhã và cường thế dung hợp một cách hài hòa đến kỳ lạ thế kia.

“Lão Lý giới thiệu về tôi với cô thế nào.” Anh lên tiếng, có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có phần khàn khàn, lại càng bộc lộ ra sự áp bách.

Dừng lại cách Đường Thuần chừng hai ba bước chân, thân hình cao lớn chặn đi ánh sáng mặt trời đứng trước mắt cô, mi mắt người ấy buông xuống, đôi con ngươi đen nhánh nhìn thì hiền hòa thật sự đang giấu nhẹm sự sắc bén đi.

Đường Thuần nhớ đến quá trình biến sắc ngày hôm qua ở đình viện của Quản gia Lý, giây sau cũng cúi đầu, dùng kính ngữ trả lời anh: “Dạ chú nói ngài họ Phó, là chủ nhân của căn nhà này, bảo tôi sau này cũng gọi ngài là “Cậu”.”

Trong phòng an tĩnh vài giây, ngay khi Đường Thuần quá mức thấp thỏm, lại lần nữa nghe thấy giọng anh vang lên trên đỉnh đầu----

“Vậy từ giờ cô hãy nhớ cho kỹ, tôi họ Phó, tên Hạo Nguyệt.”

“Hạo Nguyệt Hào Nam, Hạo Nguyệt lãnh thiên sơn.”